Trên giường bệnh Vũ Hạo Dân đang ngồi nghiêng đầu nhìn ba người mới vào cười tươi..
- Còn cười được là vẫn chưa thể chết rồi..
Bạch Tử Thiên nhìn qua Vũ Hạo Dân rồi cùng Đường Uyển Đình đi đến sô pha ngồi xuống..
- Ý cậu là gì đây? Muốn tôi chết lắm hả..
Vũ Hạo Dân lườm anh một cái rồi nhìn Kỷ Tuyết giọng nói liền nhẹ đi vài phần..
- Chỉ là gãy chân một thời gian sau sẽ đi lại bình thường thôi mà, em ủ rủ cái gì chứ..
Kỷ Tuyết cúi đầu không dám nhìn Vũ Hạo Dân một giọt nước mắt trĩu nặng trên mi rồi rơi xuống..cô lí nhí nói..
- Nếu không phải tại em tự dưng đòi uống trà sữa thì sẽ không hại anh ra nông nổi này.. đều là tại em..
- Không phải lỗi của em. Đừng tự trách nữa ha.. Chỉ cần em có thể ở bên cạnh chăm sóc anh thì dù có bị như vậy cũng rất xứng đáng..
Vũ Hạo Dân cười ôn nhu xoa xoa đầu Kỷ Tuyết..
- Anh nói gì vậy... anh có bị đụng trúng đầu không sao lại ăn nói mê sảng luôn rồi..
Vũ Hạo Dân nắm lấy bàn tay của Kỷ Tuyết đang sờ trên trán mình xuống rồi nhìn cô vẻ mặt anh cũng trở nghiêm túc anh âm trầm nói..
- Được người mình thích quan tâm chăm sóc điều đó rất hạnh phúc, rất mãn nguyện...
Kỷ Tuyết nhất thời lúng túng trước hành động và lời nói của Vũ Hạo Dân, hai má đã bắt đầu đỏ ửng vì ngại ngùng
- Anh.. anh bị làm sao rồi.. em.. em đi gọi bác sĩ tới khám lại cho anh...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-diu-dang-cua-tong-tai-ba-dao/834496/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.