Chương trước
Chương sau
- Cảm ơn cô..
Đường Uyển Đình ngồi đó nhìn anh chăm chú.. anh là người đàn ông chừng 25-26 tuổi gương mặt đẹp trai tiêu sái.. sóng mũi cao vút,đôi mắt hai mí đang khép hờ.. đôi môi mỏng đã hơi tái vì bị thương nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.. cô nhất thời lại bị sắc đẹp của anh thu hút ngẩn ngơ nhìn anh thật lâu..
- Cô tên gì? "Anh lên tiếng xua tan bầu không khí yên tĩnh.. giọng nói của anh làm cô giật mình.. lúng túng trả lời anh"
- À tôi tên Đường Uyển Đình.. còn anh? Sao anh lại bị thương?
- Ám sát. " Anh thản nhiên thốt ra vỏn vẻn hai từ"
- Là anh bị ám sát sao "Đường Uyển Đình sửng sốt nhìn anh"
Lúc này anh mới mở mắt ra nhìn cô, Cô rất xinh đẹp gương mặt V-line đôi mắt to tròn như biết cười sóng mũi cao dáng mày cánh cung tạo nên nét đẹp hài hòa cho gương mặt thanh thú của cô, dáng người thon thả đôi chân dài thẳng tắp tôn lên vóc dáng mảnh khảnh dịu dàng.. Nhìn cô một lượt đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ anh lại nhắm hờ mắt hỏi lại cô":
- Sao cô không nghĩ là tôi ám sát người khác thất bại dẫn đến bị thương?
- Nhìn anh có vẻ không giống loại người đó..
"Anh khẽ mở mắt nhìn cô ": - Tại sao?
- Thì đâu có giang hồ nào mà ăn mặc lịch sự như anh với lại trông anh cũng không có hung dữ như mấy người giang hồ ở đây "Cô ngây thơ nói ra những gì mình nghĩ"
- Thật sao? "Anh nhướng mày"
- Thật.. mấy người giang hồ ở đây ăn mặc hì hồm lắm vẻ mặt thì dữ tợn..
- Bọn họ làm gì ở đây?
- Đương nhiên là thu tiền bảo kê rồi.. mỗi một khu ở đây đều có một nhóm giang hồ họ đứng ra thu tiền bảo kê an ninh cho mỗi hẻm.. à mà không, hihi nói mấy chuyện này với anh làm gì chứ, anh còn chưa nói anh tên gì đó.. nhà anh ở đâu để tôi ra gọi xe cho anh về ha..
- Bạch Tử Thiên. Tối nay tôi ở lại đây.
"Anh thản nhiên nói rồi nằm xuống giường"
Thấy anh thật sự như không muốn rời đi cô đứng dạy lúng túng nhìn anh không biết nên nói gì cho đúng.. Nếu để anh ở lại, đến sáng ba về thì phải làm sao? Nhỡ chẳng may bị ai nhìn thấy cô đưa đàn ông về nhà chẳng phải là mất hết mặt mũi sao, rốt cuộc là nên như thế nào mới được đây...??
Đang lúc trong lòng một mớ rối ren không biết gỡ như thế nào thì lúc này điện thoại của cô chợt vang lên, là số của bác Tứ gần nhà cô ông đi làm cùng một chỗ với ba cô đã gần mười giờ khuya rồi không hiểu sao còn gọi đến, cô vừa mở điện thoại lên thì đã nghe đầu dây bên kia gấp gáp nói..
- Tiểu Đình à ba cháu gặp tai nạn xe.. mất rồi..
Một câu nói như sét đánh bên tai cô, nước mắt đã bắt đầu rơi lã chã cô nấc nghẹn lên từng lời..
- Bác đừng gạt con vậy chứ.. chẳng phải đêm nay ba con đổi ca trực đêm sao... sao lại...lại như vậy được..
Nghe giọng cô khác lạ còn khóc Bạch Tử Thiên gượng ngồi dậy nhìn cô xem đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô sốc đến như vậy..
- Bác không gạt con, ba con bị xe tông rất nặng người tông đã bỏ trốn rồi ông ấy vì bị thương quá nặng đã không qua khỏi..hiện giờ đang ở bệnh viện H con đến ngay đi.. "Đầu dây bên kia nghẹn ngào nói"
Cô như người mất hồn sau khi nghe những gì người bên kia nói.. ba cô.. người thân duy nhất của cô nay lại bỏ cô ra đi mà không một lời từ biệt.. tại sao..tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy chứ.. người ta có cha có mẹ sống hạnh phúc bên nhau còn cô vừa sinh ra mẹ đã mất vì khó sinh chỉ còn lại mình ba hơn hai mươi năm trời tảo tần nuôi cô ăn học đến lúc sắp thành công sắp vượt qua được khó khăn thì ông trời lại nhẫn tâm mang ông đi bỏ lại mình cô bơ vơ lạc lõng..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.