Anh cho là mấy năm này, lúc anh giúp những người chết kia thì cũng là giúp được em gái anh phần nào. Nhưng mà, đây chẳng qua chỉ là mong muốn của một mình anh. Em gái của anh ở một nơi mà anh không biết, nhận hết mọi tra tấn. Những năm này, anh vẫn luôn hận em ấy không chịu để cho anh được gặp mặt lần cuối. Tô Dương Dương không dám nhìn mặt Ninh Cảnh Phong, sợ rằng sẽ nhìn thấy sự kinh hoàng tuyệt vọng trên mặt anh ta. Ninh Duy đã chết, không ai để anh ta được hối hận, để anh ta được chuộc tội. Tô Dương Dương quay người nhìn về phía người đang nằm ở chính giữa chiếc giường hoa kia, không biết nên hâm mộ Ninh Duy hay nên thương tiếc cho cô ấy. Cô đã nắm chặt được trái tim của ba người đàn ông, cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ quên được cô. Thế nhưng mà cái giá phải trả quá lớn, trực tiếp hủy hoại một đời của cô. Ba giờ sau, xe của nhà tang lễ tới. Trương Dương và mấy nhân viên làm việc trong nhà tang lễ cùng ngồi trên xe. Tô Dương Dương, Trình Nguyệt Như và Ninh Cảnh Phong ngồi chung một chiếc xe. Từ Ninh Cảnh Phong đã không nói chuyện ba tiếng đồng hồ rồi, tựa như một bức tượng gỗ không nhúc nhích, ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn. Sau khi xe tới nhà tang lễ, Hàn Khải Uy, Mạc Nhậm Mộ và Hàn Vân Nhi đều đang đợi ở phòng cúng tế. Trương Dương và nhân viên của nhà tang lễ cẩn thận từng ly từng tí khiêng giường hoa xuống, mang tới giữa phòng cúng tế. Phòng này tương đối nhỏ, người bên trong cũng thưa thớt. Tô Dương Dương thắp một nén hương xong thì cùng Trình Nguyệt Như đi tới vườn hoa nhỏ bên ngoài nhà tang lễ ngồi. Cách đó không xa, khói từ lò thiêu bốc lên cuồn cuộn, còn có vị gay mũi làm cho người ta không rét mà run. Trình Nguyệt Như nhìn cột khói không ngừng bay cao kia, nói: "Mấy năm trước tôi có đọc một bài, nói có người một tuần tới nhà tang lễ một lần. Nhìn đến những người chết ở đây và người nhà của người chết thì sẽ lại thấy yêu cuộc sống hơn." Tô Dương Dương nghe hồi lâu rồi nói: "Cô cảm thấy người đó nói có đúng không?" "Rất vô nghĩa. Người bình thường không hi vọng loại khích lệ như vậy. Với cả nếu muốn khích lệ, thì đi tới cục cảnh sát hoặc bệnh viện đều có thể có hiệu quả tương tự." Tô Dương Dương nói: "Chúng ta thường né tránh nói về vấn đề chết chóc, trong khi sinh lão bệnh tử là một chuyện ai cũng cần phải trải qua, nhưng tất cả mọi người lại lờ đi không nói. Lúc đối mặt với cái chết thì lại biến thành một vấn đề nan giải. Điểm này cô hẳn là càng có cảm xúc. Ngoài tiếp xúc với phần bản tính xấu xa của con người ra, cô còn phải tiếp xúc nhiều với cái chết. Tôi làm bác sĩ ngoại khoa nhưng tiếp xúc với cái chết còn không bằng một phần của cô." "Nói như tôi đang được lợi vậy." Trình Nguyệt Như ngẫu nhiên có hứng thú thu dọn sạch sẽ: "Tôi đã tiến hành xét nghiệm mẫu máu và mẫu thứ trong móng tay của Ninh Duy, phát hiện hai điểm đáng ngờ." "Hai điểm nào?' "Trong máu của cô ấy có chứa Clenbuterol, một loại chất kích thích như ephedrine, có thể khiến người ta bộc phát những hành vi không giống với bình thường." Tô Dương Dương suy nghĩ về cái tên này một chút, rồi hỏi: "Đây không phải là thứ mà người chăn nuôi thường dùng để cho lợn ăn sao? Trong chất đó có chứa Clenbuterol giúp tăng khối lượng nạc của lợn, thúc đẩy tăng trưởng nhanh, rút ngắn thời gian nuôi." Trình Nguyệt Như nhìn Tô Dương Dương với ánh mắt như vừa bất ngờ vừa cảm thán: "Bác sĩ Tô, cô không làm bác sĩ thú y quả là đáng tiếc." Tô Dương Dương cười hề hề nói: "Là một bệnh nhân từng nuôi lợn nói cho tôi biết. Mỗi lần đi kiểm tra phòng bệnh, anh ta đều trò chuyện với tôi về bí quyết chăn lợn và những khó khăn gian khổ khi nuôi, tôi có không muốn nghe cũng không được. Anh ta còn nói đã đặc biệt nuôi hai con lợn cho tôi, không cho ăn cám tăng trọng, chỉ cho ăn đồ ăn anh ta làm. Buổi sang anh ta còn đuổi ra ngoài cho chúng tập thể dục, buổi trưa thì cho chúng nghe nhạc nhẹ, ban đêm còn cho lợn ăn bữa khuya, cố gắng để bọn chúng lúc còn sống được hưởng thụ tốt cuộc sống của một con lợn." Trình Nguyệt Như nghe cô lải nhải một hồi, nói: "Clenbuterol mà bị tiêm quá liều lượng thì sẽ dẫn đến tinh thần thất thường. Đồ ăn thức uống của Ninh Duy đều trải qua quá trình kiểm tra chặt chẽ. Lúc tra được máu của cô ấy có chứa clenbuterol, tôi cũng đã lấy mẫu máu của một số đồng nghiệp, họ cũng chứa một ít. Như vậy chứng tỏ trong đồ ăn quả thực có chứa clenbuterol nhưng lượng clenbuterol trong máu của Ninh Duy lại cao gấp mười lần của bọn họ, điều này đủ để làm cho người ta mất lý trí, huống chi bản thân Ninh Duy cũng có bệnh về tinh thần." "Điểm đáng ngờ kia là gì?" "Là thứ ở khe hở bàn tay của cô ấy. Nó là một tờ báo hoặc một quyển sách gì đó, bên trên có chữ viết." "Cái này có thể điều tra ra không?" "Gần đây Ninh Duy đều ở trong cục, chỗ nào cũng có camera giám sát, tương đối dễ dàng điều tra. Nếu như những người kia có thể tiêm clenbuterol vào người Ninh Duy trước mắt chúng ta, vậy cũng có nghĩa là bọn chúng cũng có thể tiêu hủy quyển sách đó mà không để lại dấu vết." Trong mắt Tô Dương Dương lại hiện vẻ hoang mang: "Sau đó phải tra thế nào? Hành động của bọn họ chẳng khác nào khiêu khích." "Bọn họ đang thách thức quyền uy và giới hạn của những nhân viên thực thi pháp luật." Tô Dương Dương thở dài: "Pháp y Trình, vậy có thể tìm ra nguồn gốc để tra không? Sao tôi lại có cảm giác con đường phía trước là một vùng tối tăm nhỉ? Chúng ta vừa phát hiện được một chút manh mối thì lại lập tức bị chặt đứt. Lúc tôi nhận được áo khoác và dây chuyền mà Diệp Nhạc Vân gửi cho thì vừa hay nghĩ tới quan hệ của Diệp Nhạc Vân và Ninh Duy. Kết quả thì không lâu sau nghe được tin Ninh Duy chết. Tôi đang nghĩ, rốt cuộc là có một đôi mắt ẩn giấu trong bóng tối nào đang yên lặng theo dõi chúng ta không hay là thật sự có chuyện trùng hợp như vậy." Trình Nguyệt Như lập tức có chút hứng thú: "Cô nhớ lại lúc nhận đồ chuyển phát nhanh và đoán thời gian của Ninh Duy đi." "Nhận đồ chuyển phát nhanh là buổi chiều, lúc sắp vào giờ làm. Thì Ninh Duy sẽ chết vào khoảng bảy giờ tối." "Cô căn cứ vào nguyên nhân gì mà nghĩ như vậy?" "Trước đó mấy hôm, cô em chồng nhắc nhở tôi là có người theo dõi tôi. Trước đó cô em chồng của tôi đã từng thấy ảnh chụp của Diệp Nhạc Vân ở bệnh viện, cô ấy có thể xác định được người theo dõi tôi là Diệp Nhạc Vân. Sau đó, tôi liền nhận được áo khoác và dây chuyền mà trước đó tôi đã đưa cho Diệp Nhạc Vân. Dây chuyền đến giờ vẫn còn trong ngăn kéo của tôi, áo khoác thì tôi đã ném đi rồi." "Cô cho là Diệp Nhạc Vân gửi hai thứ này có ý gì?" "Cái này thì tôi không rõ. Căn cứ vào hiểu biết của tôi về cô ấy thì có thể là cô ấy muốn nói lời tạm biệt với quá khứ." Tô Dương Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra: "Dây chuyền là quà sinh nhật tôi tặng cô ấy. Tôi cũng không biết có phải vì sợi dây chuyền này mà xảy ra chuyện hay không, nhưng lúc tôi đưa áo khoác cho cô ấy thì xảy ra chuyện." "Ồ?" Trình Nguyệt Như lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng nhập lại thông tin mà Tô Dương Dương vừa nói vào trong bản ghi nhớ của điện thoại." Tô Dương Dương thấy cô làm vậy thì không khỏi có chút khẩn trương. Trình Nguyệt Như không nghe thấy âm thanh của cô bèn nói: "Không có gì, cô nói tiếp đi, càng chi tiết càng tốt." Tô Dương Dương nuốt một ngụm nước bọt: "Lúc ấy sắp tới năm mới rồi, tôi và cô ấy cùng đi dạo phố, tìm được một chiếc áo khoác rất hợp với cô ấy, cô ấy cũng rất thích nhưng lại không nỡ mua một chiếc áo đắt tiền như vậy. Tôi đã mua cho cô ấy. Lúc ăn Tết, cô ấy mặc chiếc áo đó về nhà, người nhà lại cho rằng cô ấy được người ta bao nuôi, nói những lời làm tổn thương cô ấy. Có lẽ bắt đầu từ lúc đố, cô ấy liền cố gắng tránh mặt tôi nhưng tôi lại không ý thức được điểm này, vẫn giống như bình thường. Sau đó nghe nói em trai của cô ấy đánh bạc nợ tiền, chủ nợ lại tìm tới cô ấy. Sau đó nữa thì cô ấy từ chức."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]