Chương trước
Chương sau
Thẩm Diệu Quân cười híp mắt nói: “Có, thêm vào cùng nhau đủ một tiểu đoàn rồi. Nếu em có hứng thú với họ, buổi tối anh sẽ hẹn họ ra.
“Họ hôm nào muốn ra tay với em, anh đừng chỉ đứng một bên nhìn không đến phụ một tay.”
“Anh nhất định tự mình ra tay.”
Trình Nguyệt Như liếc trắng mắt: “Em trước đây cũng từng cho người điều tra Hàn Khải Uy, từng tìm được một người phụ nữ tên Ninh Duy. Bạn gái cũ của Hàn Khải Uy trong miệng anh có phải là cô ta không?”
“Ừ. Ít nhất người phụ nữ đó nghĩ vậy, Hàn Khải Uy có xem cô ta là bạn gái hay không thì không biết.”
“Nói vậy cô ta giả chết rồi. Đây là tinh thần biến thái thế nào chứ? Loại phụ nữ này có đầu óc như thế, làm gì không tốt? Khiến em không hiểu nổi là cô ta đã còn sống, những năm này tại sao không xuất hiện? Tại sao muốn tránh trong bóng tối, xa xa nhìn Hàn Khải Uy?”
“Em lại biết cô ta nhìn từ xa?”
Trình Nguyệt Như lắc lắc đầu: “Chuyện này có hai điểm đáng ngờ, một là Ninh Duy năm đó bị ung thư xương, căn bản không có cách nào sống lâu. Hai là mặc dù cô ta có động cơ, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh, cô ta đã làm những chuyện này.”
“Vậy em cho rằng là ai làm? Ai sẽ ba lần bốn lượt muốn hãm hại Tô Dương Dương, thậm chí còn muốn nổ chết cô ấy? Mà ai lại ra tay với Ưu Hạnh Mai, hơn nữa bày thi thể cô ta thành bộ dáng Ninh Duy? Anh thấy, Ninh Duy là đáng nghi nhất. Không tin em thử đi xem mộ cô ta, xem có phải trống rỗng không.”
Trình Nguyệt Như ảo não vỗ đầu mình: “Em cũng quên mất điểm này. Anh đừng nói với em anh đào mộ người ta rồi.”
“Ừ. Bên trong có hộp tro xương, anh cầm đi giám định rồi, không phù hợp với DNA của Ninh Duy.”
“Năm đó Ninh Duy chỉ là cô gái mười mấy tuổi, sẽ nghĩ tới chuyện phức tạp như vậy?”
“Xem phim truyền hình nhiều rồi.” Thẩm Diệu Quân bình tĩnh nói.
“Anh nói thật?”
“Em không phải từng thấy thiệp mừng Ninh Duy viết mà Tô Dương Dương gửi cho em sao? Cách viết đó không phải rõ ràng chính là thanh thiếu niên xem phim não tàn đến não tàn sao?”
“Quả thực có chút giống, lúc đó em còn nghĩ đồ bệnh thần kinh đó lại nói chuyện như vậy trong cuộc sống hiện thực, nghiền ngẫm từng chữ như vậy không mệt sao?”
“Em lại thử nhớ tấm hình cô ta nằm trên giường hoa và Ưu Hạnh Mai nằm trên giường hoa, góc độ chụp hình đó đều thường dùng trong phim truyền hình.”
Trình Nguyệt Như dò xét hình ảnh lúc đó trong đầu: “Hai bức hình đó em vẫn có chút ấn tượng, theo anh nói, quả thực rất giống. Nhưng nếu là cô ta làm, vậy cô ta lắp bom trên xe Tô Dương Dương lại có tính toán gì? Làm Tô Dương Dương nổ tung từng mảnh, cô ta còn thế nào lấy hình Tô Dương Dương nằm trên giường hoa?”
“Cần giải thích chuyện này từ góc độ khác. Đầu tiên, cô ta tại sao bày trí cả mình và Ưu Hạnh Mai thật xinh đẹp, sau đó chụp một tấm hình thật xinh đẹp. Đó là vì cô ta cho rằng Ưu Hạnh Mai giống cô ta, đều là kẻ thất bại. Đối với kẻ thất bại, cô ta cần cho sự quan tâm, biểu hiện sự phóng khoáng của mình. Nhưng Tô Dương Dương không giống vậy, cô ấy là vợ đương nhiệm của Hàn Khải Uy, thân phận cô ấy cao hơn Ưu Hạnh Mai rất nhiều. Từ sự việc Hàn Khải Uy chèn ép tập đoàn Ưu Hạnh Mai có thể xác định, Tô Dương Dương rất được Hàn Khải Uy sủng ái. Ưu Hạnh Mai cần được đồng tình, Ninh Duy mới đặt cô ta lên vị trí tương đồng.”
“Nếu họ đã đồng bệnh tương liên, tại sao còn muốn giết Ưu Hạnh Mai?”
“Anh khá tò mò, tại sao em cho rằng cô ta muốn giữ lại Ưu Hạnh Mai? Hai người phụ nữ bị ruồng bỏ cùng liên thủ trừ khử chính thất? Đây là không thể nào. Hàn Khải Uy trước giờ chưa từng thừa nhận Ninh Duy là bạn gái anh ta, nhưng Ưu Hạnh Mai từ nhỏ ra vào nhà họ Hàn, có khác biệt bản chất với Ninh Duy. Ưu Hạnh Mai sống thực ra là đang tát vào mặt Ninh Duy. Ninh Duy sẽ không giữ lại cô ta, cô ta chết là sớm muộn thôi.”
“Em rất tò mò, tại sao các anh sẽ cho rằng người đó là Ninh Duy? Là căn cứ vào tin tức gì để xác định?” Trình Nguyệt Như hỏi.
“Vì chúng anh đã điều tra được tung tích của cô ta.”
“Cái gì?” Trình Nguyệt Như vô cùng kinh ngạc với chuyện này.
“Em không nghe nhầm, Ninh Duy đã xuất hiện vào mấy tháng trước rồi.”
Trình Nguyệt Như trầm ngâm một lúc nói: “Nếu vậy, là ai gửi hai tấm ảnh đó cho Tô Dương Dương?”
“Chuyện này cần các em đi điều tra, nhưng anh có một ứng cử viên.”
“Ai?”
“Ninh Cảnh Phong!”
“Theo em biết, bản thân Ninh Cảnh Phong lúc đó cũng rất chấn động.”
“Làm sao em biết anh ta không phải giả bộ?” Thẩm Diệu Quân cười nói.
Anh vừa nói chuyện vừa lột tôm cho Trình Nguyệt Như, rất nhanh trước mặt đã chất một đống vỏ tôm.
Trình Nguyệt Như lại vừa nói chuyện vừa ăn.
Món cô thích nhất là tôm, nhưng cô rất ghét lột vỏ tôm.
Trước khi gả đi, là ba và em trai giúp cô lột.
Sau khi gả đi, chuyện lột tôm bèn giao cho Thẩm Diệu Quân.
Vì vậy, đối với hành động chăm sóc của Thẩm Diệu Quân, cô sớm đã cho là bình thường.
Chỉ là Thẩm Diệu Quân săn sóc như vậy, nếu hình ảnh ấm áp bị người ngoài nhìn thấy, sẽ phải trừng to mắt.
Trình Nguyệt Như uống cốc nước, mở miệng nói: “Nói vậy tiếp theo em nên đi gặp Ninh Cảnh Phong một chút rồi.”
“Em không cần tự mình đi, em kêu đám người đội trưởng Trương tìm người đến là được. Một cô gái như em cả ngày chạy ra ngoài, rất không phù hợp.”
“Nghe lời ông xã em.” Trình Nguyệt Như cười: “Nếu nói vậy, người theo dõi Tô Dương Dương là Ninh Duy?”
“Khả năng 80% là cô ta.”
“Đợi hỏi Ninh Cảnh Phong xong, đại khái có thể biết rồi.” Trình Nguyệt Như nói, toàn thần thả lỏng dựa vào ghế: “Cảm ơn ông xã đã làm tất cả vì em, còn giúp em giải quyết trăn trở rất lớn trong lòng.”
“Anh là chồng em, những chuyện này là anh nên làm.”
“Sau này anh mệt rồi, thì nói cho em biết. Em sẽ về nhà đảm trách nhiệm vụ mà em nên đảm trách.”
“Không mệt. Em thích làm pháp y, thì cứ tiếp tục làm, bất kể em làm gì anh cũng có thể bảo bọc em.”
Trình Nguyệt Như nghe vậy cười cười, đi tới bên cạnh Thẩm Diệu Quân, tỳ cằm lên vai anh, cùng nhau thưởng thức cảnh đêm xung quanh Cổ lâu.
Thẩm Diệu Quân lau sạch tay, đặt bàn tay to lên tay Trình Nguyệt Như.
Người phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào, tay cũng sẽ ấm áp mềm mại, cũng cần có người yêu thương bảo bọc.
**
Chiếc xe màu trắng dừng lại ở hầm giữ xe, Tô Dương Dương nói vài câu với người trong xe rồi cầm túi xuống xe.
Trải qua những chuyện này, bản thân cô đã cảnh giác hơn không ít, cô không hi vọng cô luôn ở trong trạng thái được người khác bảo vệ, những chuyện cô có thể tự xử lý, cô không hy vọng Hàn Khải Uy lo lắng cho cô.
Có Lâm Nguyên làm tài xế chuyên dụng của cô, cô tràn đầy cảm giác an toàn.
Đối với những người ẩn giấu trong bóng tối, cũng không sợ hãi như vậy.
Tô Dương Dương vừa vào văn phòng, đã nhìn thấy Lan Phi và Trương Bình đang ngồi trên sofa văn phòng cô.
Tô Dương Dương đặt túi xuống, đi về phía hai người: “Khoảng thời gian này cảm thấy thế nào? Có cảm thấy đi đường tốn sức không? Có cảm thấy đau không?”
“Vết thương dễ ngứa.”
“Đây là hiện tượng bình thường, thời tiết ngày càng nóng, còn bao băng gạc quả thực sẽ che được miệng vết thương. Hôm nay, tôi sắp xếp một số đồng nghiệp làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho anh, nếu xác định không có vấn đề gì lớn, thì có thể tháo nẹp thép rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.