Chủ nhiệm chép miệng mấy cái: "Cô đến tìm tôi là có chuyện gì?" "Không có gì có thể qua được hỏa nhãn kim tinh của chủ nhiệm." "Nịnh bợ ít thôi, cô nói vào việc chính đi." "Tôi muốn bắt đầu chăm sóc cho bệnh nhân lần nữa, chủ nhiệm có đề nghị gì?" "Sao đột nhiên cô lại nghĩ tới chuyện này?" "Cái gì gọi là đột nhiên nghĩ tới chuyện này, chuyện này liên quan tới nghề nghiệp tương lai của tôi, tôi vẫn luôn rất quan tâm đấy nhé?" "Cô muốn làm gì?" "Cố gắng tạo dựng hình tượng tích cực." Chủ nhiệm quét mắt nhìn Tô Dương Dương từ trên xuống dưới hai lần: "Cô đã từng có hình tượng tích cực khi nào thế?" "Có thể đừng đả kích tôi vô tình thế được không?" Tô Dương Dương suy nghĩ một lúc, nói: "Trước kia, tôi không thèm để ý chuyện này, là do không xác định bọn họ muốn thúc đẩy chuyện này tới mức nào. Nhưng giờ đây tôi không quan tâm, cũng không có liên quan gì lắm tới bản thân tôi. Tôi sẽ không vì lo lắng không biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì hãm hại mình tiếp theo mà không làm gì cả." "Cô cảm thấy trước mắt là thời cơ tốt nhất sao?" "Tôi không rõ có phải thời cơ tốt nhất hay không, nhưng tôi cứ duy trì tình trạng như bây giờ cũng không phải là chuyện tốt với tôi, gặp chuyện không có hành động, để mặc người khác hãm hại mình không phải phong cách của tôi." "Tôi biết rồi. Tôi sẽ bàn bạc kỹ với viện trưởng, thử xem dùng cách gì có thể giảm ảnh hưởng của hai chuyện này đối với cô." Tô Dương Dương khẽ gật đầu: "Cảm ơn chủ nhiệm." “Bớt gây phiền phức cho tôi, tôi cám ơn lắm rồi, thôi cô đi đi." "Tôi đi ngay đây." Tô Dương Dương trở lại văn phòng, đi kiểm tra phòng theo thông lệ. Dù bây giờ cô chăm sóc ít bệnh nhân hơn trước kia nhưng cũng không phải hoàn toàn không nhận người bệnh. Bệnh nhân lúc trước cô chăm sóc cũng vẫn còn, những bệnh nhân đó đã ở chung với cô thời gian dài nên rất tín nhiệm cô, sẽ không giống người không rõ chân tướng nghe tin đồn linh tinh, ác ý bôi nhọ cô. Tô Dương Dương tiến vào phòng bệnh, ba bệnh nhân trong phòng bệnh lập tức nhìn về phía cô. Một ông cụ hiền lành vẫy tay với Tô Dương Dương, cô mỉm cười đi về phía ông, giọng ấm áp hỏi: "Ông Lý, chuyện gì mà thần bí thế?" Người bệnh cùng phòng cười nói: "Gần đây, chúng tôi bàn bạc một chuyện, vẫn đang âm thầm tiến hành, giờ đã có manh mối rồi." Ông Lý gật đầu, vỗ mạnh tay Tô Dương Dương. Đầu óc ông Lý không còn minh mẫn lắm, trí nhớ và khả năng nói chuyện đều đã giảm sút. Hiện tại một ngày nói không được hai câu. Ông nhập viện đã hơn một năm, từ khi vào đây đã là bệnh nhân của Tô Dương Dương. Hai bệnh nhân khác cũng đã ở trên nửa năm, đều xây dựng mối quan hệ khá tốt với Tô Dương Dương. Trong khoảng thời gian này, Tô Dương Dương liên tiếp bị bôi nhọ, khiến bọn họ rất bất mãn, nhao nhao kêu gọi người nhà mình và bạn bè hỗ trợ, muốn tận dụng chút sức lực nhỏ bé của mình, giải quyết khó khăn của Tô Dương Dương. Lão Hàn nói: "Tôi làm biên kịch, trong nửa năm qua đã nhận của cô nhiều sự trợ giúp và chăm sóc, tôi rất cảm kích, nên hơn nửa năm vừa rồi, tôi đã cùng mấy đồng nghiệp, nhà sản xuất lấy cô làm nguyên mẫu làm một bộ phim truyền hình, đêm nay sẽ phát sóng, nhất định có thể làm lắng dịu sự việc gần đây của cô một chút." Tô Dương Dương kinh ngạc, không ngờ bọn họ lại làm như vậy: "Chăm sóc mọi người vốn là trách nhiệm công việc của tôi, sự phối hợp của mọi người cũng giúp tôi giảm bớt nhiều áp lực và phiền phức khi làm việc. Mọi người làm như vậy, tôi quả thực không dám nhận." Ông Tôn xua xua tay, nói: "Cô cho rằng bác sĩ nào cũng giống như cô thế này sao? Chúng tôi quý cô, tán thưởng cô, mới bằng lòng làm, đây là tấm lòng của chúng tôi." Ông Hàn cười nói: "Hơn nữa, tôi viết kịch bản cũng thu được không ít tiền thù lao, cũng không phải lao động không công. Khi tôi làm chuyện này, cũng không hề ngờ lúc bộ phim phát sóng trùng hợp là lúc cô cần trợ giúp. Cho nên, cô đừng khách sáo, có thể tiện đây giúp được cô, chúng tôi đều rất vui vẻ." Ông Lý gật mạnh thật đầu, nắm chặt tay Tô Dương Dương: "Cô... cô tốt, cô không xấu. Họ, bọn họ... không nên, nên nói cô." Cảm giác đau nhói từ tay làm cô hồi thần lại trong cảm động: "Vậy tôi xin mặt dày nhận lấy, cám ơn những gì mọi người làm cho tôi, sau này mọi người đừng làm như vậy nữa, mọi người là bệnh nhân, việc quan trọng nhất là dưỡng bệnh, những chuyện hao tâm tổn sức khác để tôi làm, được không?" "Bệnh của chúng tôi, cô có thể trị được, đầu óc chúng tôi không có vấn đề gì, thỉnh thoảng động não chút không sao." Nói Tô Dương Dương không cảm động là nói dối. Cô cũng không biết cô đã may mắn cỡ nào mới có thể gặp được những bệnh nhân sẵn sàng nghĩ cho mình như thế này. Dù cô không quen thuộc với công việc biên kịch và ngành giải trí, nhưng biết có thể thúc đẩy bộ phim truyền hình kia được phát sóng đúng vào khoảng thời gian này, nhất định phí không ít tâm sức, có lẽ còn bỏ ra không ít tiền, chuyện phía sau cô không hề biết. Cô chỉ có thể làm tốt trách nhiệm công việc bản thân, giúp bọn họ điều dưỡng tốt thân thể, để chất lượng cuộc sống sau này của họ được cải thiện. Buổi chiều tan làm, Tô Dương Dương đã hẹn Diệp Nhạc Vân. Trước kia, cô bảo giới thiệu Diệp Nhạc Vân cho Hàn Vân Nhi, sau này xảy ra chuyện khiến mọi việc rối tung nên cô không nhớ ra. Bây giờ Hàn Vân Nhi ở cùng cô và Hàn Khải Uy, đúng lúc có thể dẫn Diệp Nhạc Vân tới gặp một chút. Tiểu Yên nghe nói sẽ đến nhà tổng giám đốc Hàn ăn cơm, cũng mặt dày bám theo. Diệp Nhạc Vân chờ Tô Dương Dương ở cửa bệnh viện, nhìn thấy Tiểu Yên ngồi ở ghế sau, chút căng thẳng trước đó liền lập tức biến mất, ngồi cùng Tiểu Yên ở ghế sau. Tô Dương Dương cười nói: "Hai người đẹp, có thể đừng dính lấy nhau không? Có thể suy nghĩ đến vị trí ghế lái phụ chút được không?" "Không cần nghĩ." Tiểu Yên lầm bầm nói. "Được lắm, tan làm xong là chẳng coi cấp trên ra gì rồi." Diệp Nhạc Vân liếc nhìn đồ vật bên trong chiếc xe POLO cỡ nhỏ, thấy chẳng khác gì trước kia: "Dương Dương, sao không đổi xe?" "Xe còn rất tốt, tại sao phải đổi?" Tô Dương Dương không hiểu. "Không hợp với thân phận vợ của Hàn Khải Uy chút nào." "Đừng nghĩ về cái này nữa, xe POLO phù hợp mức thu nhập của tôi, chị muốn lái xe đắt hơn, sang hơn chủ nhiệm và giáo sư Lý cũng hết cách." "Cô nghĩ như vậy cũng đúng. Đúng rồi, cô Hàn có dễ chung sống không?" "Cô ấy rất tốt, lại xinh đẹp, chờ lát nữa gặp, hai cô sẽ biết." Tiểu Yên bên cạnh xen vào: "Chị Tô, chị nhớ bảo tổng giám đốc Hàn giới thiệu em cho bác sĩ Diệp bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền làm quen nhé." "Cô tưởng tổng giám đốc Hàn của cô là ông mai sao, xin giới thiệu là giới thiệu ngay." "Anh ấy quen nhiều người ở tầng lớp kia mà." "Chị sẽ bảo anh ấy lưu ý, nhưng không nên ôm hi vọng quá lớn, dù sao những người không cùng giai cấp, chênh lệch về tư duy vẫn là rất lớn." "Nói cũng phải." Ba người sôi nổi trò chuyện, Tô Dương Dương quen đường, nhẹ nhàng lái xe vào trong sân. Bánh Xe vọt tới bên cạnh ghế lái, lè lưỡi đỏ thắm, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn Tô Dương Dương. Tô Dương Dương xuống xe, xoa đầu nó: "Hôm nay đã quậy biệt thự thành gì rồi?" Bánh Xe sủa gâu gâu hai tiếng, tỏ vẻ rất hưng phấn. Tiểu Yên xuống xe nhìn thấy Bánh Xe lông trắng như tuyết, mắt như phát sáng: "Chị Tô, cún con đáng yêu quá."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]