Chương trước
Chương sau
Sau bữa tối với bầu không khí vui vẻ, Tô Dương Dương dẫn tiểu Bảo về phòng tắm rửa.
Tiểu Bảo vẫn chưa quen với nhà lớn, vì vậy cửa phòng tắm để mở, Tô Dương Dương ngồi ở cửa phòng tắm quay lưng lại với cậu bé, để cậu bé tự mình đi tắm.
Tô Dương Dương vừa dùng máy tính bảng, vừa nói chuyện với tiểu Bảo: “Bảo bối, sinh nhật của con sắp đến rồi, con muốn tổ chức như thế nào?”
“Không tổ chức sinh nhật.”
“Tại sao?”
“Ba nói con không tổ chức sinh nhật.”
“Hả?” Tô Dương Dương khẽ vỗ trán mình, nghĩ đến sinh nhật tiểu Bảo chính là ngày giỗ của ba mẹ cậu bé.
Não của cô đúng là bị úng nước mà.
“Không tổ chức sinh nhật cũng tốt, mẹ cũng rất ít khi tổ chức sinh nhật.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Tiểu bảo chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng của Tô Dương Dương: “Mẹ, mẹ không tò mò mẹ ruột của con là ai sao?”
“Không tò mò, có con là được rồi, tò mò mẹ ruột của con làm gì? Mẹ có sống cùng mẹ ruột của con đâu.”
Tiểu Bảo nghe thấy vậy, liền chạy đến nằm bò lên lưng của Tô Dương Dương.
Lưng của Tô Dương Dương lập tức bị ướt.
Cô quay đầu lại, ôm lấy cái mông của cậu bé, đi vào phòng tắm, đặt cậu vào trong bồn tắm chuyên dùng cho trẻ nhỏ, tắm rửa cho cậu.
Đôi tay, đôi chân nhỏ bé mũm mĩm của cậu đập thình thịch trong nước, chơi vô cùng vui vẻ.
Tô Dương Dương muốn ôm cậu ra, cậu bé lại không nghe.
Mãi đến khi cậu bé hắt hơi mấy lần, mới miễn cưỡng để Tô Dương Dương ôm ra, sấy khô tóc và mặc cho cậu một bộ đồ ngủ nhỏ.
Cậu bé lạnh đến mức lời nói mang theo chút âm mũi.
Sau khi Tô Dương Dương nhét cậu bé vào trong chăn, đi xuống tầng lấy thuốc cảm dành cho trẻ em cho cậu.
Cô có thói quen mang theo bên người một ít thuốc thường dùng, chạng vạng tối, lúc cô xuống xe, túi của cô rơi ở trong xe.
Tô Dương Dương nói với Hàn Khải Uy một tiếng, lấy chìa khóa xe của anh đi ra sân.
Vừa mở khóa xe, liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
Tô Dương Dương nghĩ là Hàn Khải Uy không yên tâm để cô một mình ra lấy đồ, không hề quay đầu lại, nói: “thổ hào, anh không cần phải đi cùng em ra đây đâu, một chuyện nhỏ như này em có thể xử lý được.”
“Rốt cuộc cô là ai?” Giọng nói u ám của Mạc Nhậm Mộ từ phía sau vang lên.
Tô Dương Dương nghi ngờ quay đầu lại nhìn, nửa người Mạc Nhậm Mộ ẩn trong bóng tối.
Nhưng đôi mắt sắc như đại bàng lại vô cùng sáng.
Tô Dương Dương nghĩ một lúc, phát hiện ra đây là lần thứ hai Mạc Nhậm Mộ hỏi cô câu hỏi này?
“Anh đã gặp người nào giống tôi sao?” Tô Dương Dương thăm dò hỏi.
Mạc Nhậm Mộ không trả lời, từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Tô Dương Dương theo bản năng lùi lại hai bước, cơ thể rất nhanh đã đụng phải xe.
Tô Dương Dương dường như không nhìn thấy cô đang lùi về phía sau, đi thẳng đến trước mặt Tô Dương, đứng cách cô một bước chân.
Tô Dương Dương mím chặt môi, cảnh giác nhìn Mạc Nhậm Mộ.
Mạc Nhậm Mộ đột nhiên giơ tay ra, dùng lực nắm chặt khuôn mặt Tô Dương Dương.
Da mặt Tô Dương Dương co lại, không biết não của đại minh tinh này bị úng nước, hay là bị kích thích đến mức hỏng rồi.
Cô lạnh lùng kéo tay anh ta ra: “Có chuyện gì thì nói thẳng ra, đừng động tay động chân!”
Ánh mắt Mạc Nhậm Mộ mang theo sự nghi ngờ nhìn Tô Dương Dương, xác định cô không hề phẫu thuật thẩm mỹ.
Nhưng, Tô Dương Dương và Ninh Duy thực sự không thể là cùng một người.
Ninh Duy cao 1m62, Tô Dương Dương cao 1m70.
Cho dù khuôn mặt có thể thay đổi, nhưng chiều cao lại không thể thay đổi được.
Mạc Nhậm Mộ biết điều này, nhưng vẫn không thể không tưởng tượng về điều này.
Tô Dương Dương thấy khuôn mặt của Mạc Nhậm Mộ có chút thay đổi, nhưng vẫn là bộ dạng không nói gì.
Cô lén lút thở ra một hơi, quay người lấy túi xách ra khỏi xe.
Cô không muốn dây dưa quá nhiều với Mạc Nhậm Mộ.
Quan hệ của bọn họ chỉ dừng lại trong phạm vi chị em dâu, họ hàng, va chạm với anh ta càng ít càng tốt.
Mạc Nhậm Mộ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào động tác của Tô Dương Dương, giống như yêu ma bước đến kéo Tô Dương Dương vào lòng, giống như một con dã thú dùng lực cắn vào cổ Tô Dương Dương.
Mạc Nhậm Mộ cũng không biết anh ta bị làm sao, lúc này anh ta thực sự muốn cắn người phụ nữ này, muốn nuốt cô vào trong bụng.
Tô Dương Dương bị hành động bất ngờ của anh ta dọa sợ, theo bản năng muốn hét lên.
Sau đó lại nhớ đến đây là nơi nào, liền nuốt tiếng hét lại.
Cô lạnh lùng nói: “Mạc Nhậm Mộ, anh muốn làm cái gì?”
“Tại sao cô muốn gả cho Hàn Khải Uy?”
“Chuyện riêng của tôi sao tôi phải nói với anh!?” Tô Dương Dương lạnh lùng nói: “Buông tôi ra.”
“Nếu như tôi không buông ra thì sao? Nếu như người nhà họ Hàn biết chúng ta như thế này, cô cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?” Trong giọng nói của Mạc Nhậm Mộ lộ ra sự đùa cợt.
Cơ thể Tô Dương Dương cứng đờ, thật sự muốn giết chết người đàn ông này.
“Tôi nói một lần nữa, bỏ tay ra!”
“Không bỏ!”
Tô Dương Dương mệt mỏi, không muốn nói những lời vô nghĩa với anh ta, thời gian càng lâu, người nhà họ Hàn sẽ nhanh chóng phát hiện ra cô và Mạc Nhậm Mộ biến mất cùng nhau.
Tô Dương Dương giơ tay ra, ấn một cái thật mạnh vào eo của Mạc Nhậm Mộ.
Cơ thể Mạc Nhậm Mộ đột nhiên run rẩy, nửa trên cơ thể anh ta đột nhiên tê liệt, hai tay đang khống chế Tô Dương Dương bất giác buông ra.
Tô Dương Dương lợi dụng khe hở khi Mạc Nhậm Mộ buông tay ra, nhanh chóng khóa cửa xe lại chạy vào nhà chính.
Cô vừa bước đi một cách rất nhanh vừa cẩn thận quan sát động tĩnh ở phía sau.
Không nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, lúc này cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Dương Dương điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đẩy cánh cửa khép một nửa đi vào.
Cô vừa đi vào, tất cả người nhà họ Hàn đang ngồi nói chuyện trong phòng khách đều nhìn về phía cô, trong ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ.
Tô Dương Dương mỉm cười với bọn họ, vẫy vẫy cái túi trong tay.
Hàn Khải Uy đứng dậy đi về phía cô: “Sao đi lâu thế?”
Tô Dương Dương ngại ngùng nói: “Em không biết dùng xe của anh.”
Hàn Khải Uy không nói gì, khẽ xoa mặt cô, nắm tay cô đi lên tầng.
Lúc về đến phòng, tiểu Bảo đã ngủ say.
Hai cánh tay nhỏ của tên nhóc này làm tư thế đầu hàng, ngửa mặt lên trần nhà, tay chân dang rộng, nằm ngủ trên gối.
Hai cái chân ngắn ngủn vẫn đá chăn ra, chỉ có một chút che trên bụng.
Tô Dương Dương bước đến, khẽ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, thấy cậu đã ngủ say, nên không gọi cậu dậy uống thuốc nữa.
Hàn Khải Uy đứng ở sau lưng cô, nói: “Em đi tắm đi.”
“Vâng.” Tô Dương Dương trả lời.
Lúc này cô mới nhớ lại, lúc nãy cô nghịch nước với tiểu Bảo, người cũng đã ướt một nửa, nhưng lo lắng cậu bé sẽ bị cảm lạnh, cũng không để ý đến việc đi tắm.
Bây giờ bị nhắc nhở, cô mới cảm thấy người bị ướt rất khó chịu.
Tô Dương Dương đi vào phòng thay đồ lấy một bộ quần áo ở nhà, đi vào phòng tắm.
Lúc đóng cửa phòng tắm lại, cô liếc nhìn mình trong gương đột nhiên sững sờ.
Trên cổ của cô có một vết tích rất nổi bật, rơi đúng vào vị trí nhạy cảm của chiếc váy.
Không quá táo bạo, nhưng cũng không thể khiến người khác bỏ qua sự tồn tại của nó.
Trong đầu Tô Dương Dương lại hiện ra ánh mắt của người nhà họ Hàn khi cô vừa đi vào, trong lòng cô lại dâng lên một ghê tởm với Mạc Nhậm Mộ.
Cô không hiểu tại sao Mạc Nhậm Mộ lại phải làm như vậy?
Lẽ nào phải đuổi cô ra khỏi nhà họ Hàn, thì trong lòng Mạc Nhậm Mộ mới thoải mái sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.