Một tuần thư giãn trôi qua nhanh chóng, Tô Dương Dương đi làm với tinh thần cực kỳ tốt. Lúc xuống xe, Hàn Khải Uy hạ cửa sổ xe xuống: “Em quên đồ ăn vặt này.” “A, đúng rồi.” Tô Dương Dương nhanh chóng mở cửa hàng ghế sau và xách một bịch đồ ăn vặt lớn ra: “Thổ hào, em lên đây, tạm biệt.” Nhìn thân ảnh của cô biến mất trong bệnh viện, Hàn Khải Uy mới khởi động xe rời khỏi. Tô Dương Dương lên đến tầng lầu mà cô làm việc, chào hỏi với các y tá đi qua đi lại: “Chào!” Sau đó mở bọc đồ ăn vặt ra: “Muốn ăn cái gì thì cứ lấy.” Y tá ngượng ngùng lấy hai bọc bánh quy, nhỏ tiếng nói: “Bác sĩ Tô, trong văn phòng của chị có người, lát nữa chị cẩn thận một chút.” “Người nào?” Mặt mày Tô Dương Dương đầy nghi hoặc. “Người nhà bệnh nhân, còn có phóng viên nữa.” “Bệnh nhân nào?” “Trần Tiêu Tuấn, ba giờ sáng hôm nay tự sát rồi.” Bước chân của Tô Dương Dương khựng lại: “Sao không có ai báo trước cho chị hết vậy?” “Đã báo lên lãnh đạo bệnh viện rồi, chắc là sáng nay đi làm mới thông báo cho chị đó, nhưng mà người nhà bệnh nhân đã tìm người đến trước rồi.” “Tiểu Phương, em cầm lấy đồ ăn vặt đến trạm y tá trước đi, chị vào đó xem thử.” “Được được. Chị Tô, cẩn thận đó.” Tô Dương Dương đáp một tiếng rồi đi về văn phòng, trong lòng bất giác nảy sinh nghi hoặc. Trần Tiêu Tuấn chính là đứa trẻ đã uống axit sulfuric để tử tự. Kể từ khi cậu ta vào bệnh viện thì người nhà chưa hề đóng tiền, trong khoảng thời gian đó cũng chưa đến thăm qua. Nhập viện bốn tháng không đóng qua một cắc nào, bây giờ con chết rồi, người nhà lập tức xông đến đây. Trong ấn tượng của cô, người phụ nữ trung niên trước đây đến gây chuyện hình như tên là Vi Thái Giai thì phải. Trong lòng Tô Dương Dương có chút dự tính, cô đẩy cửa văn phòng ra. Những thứ đồ có thể đập trong văn phòng cũng đã bị đập nát hết rồi, bệnh án cũng bị xé rách rơi đầy phòng. Vi Thái Giai và một người đàn ông lạ ngồi trên ghế sofa. Người thay thế cho Tiểu Yên chưa từng gặp qua trường hợp này nên sớm đã mặt mày sững sờ rồi, nhìn thấy Tô Dương Dương tiến vào, cô đưa đôi mắt ửng đỏ nhìn cô: “Chị Tô…” “Em đi rót vài ly nước đi.” “Dạ được.” Tô Dương Dương nhìn Vi Thái Giai và người đàn ông trên cổ có đeo thẻ phóng viên ở bên cạnh bà ta: “Hai vị nói đi, lần này muốn làm lớn chuyện đến mức nào?” Vi Thái Giai đột nhiên đứng phắt dậy, trừng mắt chằm chằm nhìn Tô Dương Dương: “Cô chữa cho con trai tôi chết rồi, cô còn có lý sao?!” “Đương nhiên là có lý hơn bà rồi! Nếu không thì bà làm sao có thể đưa ‘phóng viên’ đến đây chứ? Bà ngoại trừ la lối khóc lóc ăn vạ thì còn chiêu gì nữa? Tôi thật là được mở mang tầm mắt, thưởng thức kỹ năng diễn xuất kém cỏi của bà! Tôi cũng đã lâu chưa được xem phim cẩu huyết rồi, đúng lúc tôi cũng được mở mang tầm mắt!” Trợ lý bác sĩ nhỏ bưng vài ly nước tiến vào, đúng lúc nghe thấy lời của Tô Dương Dương, trong lòng thầm nhấn cho cô 32 cái nút like. Vi Thái Giai giận dữ gào lên: “Con trai tôi mới 15 tuổi, nó rốt cuộc là đã làm sai chuyện gì mà lại gặp phải đau khổ như vậy chứ? Nó ở trường bị bạn bè bắt nạt, ấm ức đến nỗi phải tự sát. Vào bệnh viện thì lại gặp phải bác sĩ lòng lang dạ sói như cô. Cô…” Tô Dương Dương ngắt lời bà ta: “Ở nhà còn gặp phải một người mẹ khác người như bà, cậu ấy có thể gắng gượng sống đến 15 tuổi là đã lợi hại lắm rồi.” “Cô dám nói con trai tôi như vậy sao? Tôi đáng ra không nên để con trai tôi ở một bệnh viện xấu xa như thế này!” “Bà đã suy nghĩ bốn tháng, cuối cùng cũng hiểu ra rồi, não của bà cũng không kém lắm!” Ngữ khí Tô Dương Dương mang theo trào phúng nhìn bà ta, cười lạnh nói: “Nhưng mà con trai bà đã chết rồi, muốn khóc muốn ai oán thì đi mua chút tiền giấy đốt cho cậu ấy đi, tìm tôi mắng mỏ có ích gì chứ?” Phóng viên với khuôn mặt lạnh nhạt ngồi bên cạnh xem nãy giờ nhịn không được mà lên tiếng nói: “Cô thân là một bác sĩ, cô còn có y đức không? Cho dù người nhà bệnh nhân đã từng làm gì, cô cũng không nên dùng thái độ như vậy để đối xử với bà ta chứ. Với thái độ của cô như vậy, cô còn có thể chữa khỏi cho bệnh nhân sao?!” “Thật ngại quá, anh là cái thá gì? Nụ cười và sự phục vụ của tôi chỉ có trách nhiệm với bệnh nhân và gia đình của họ, còn hai vị trước mắt đây…xin lỗi, tôi không có rảnh rỗi lãng phí nụ cười và sự thân thiết của tôi. Nếu như các người muốn thái độ phục vụ của tôi tốt một chút thì làm phiền chi trả tiền viện phí thuốc men bốn tháng trước đã, sau đó chúng ta lại nói về vấn đề thái độ phục vụ tiếp.” Lời của Tô Dương Dương khiến hai người sững sờ. Người đàn ông giơ thẻ phóng viên trước ngực, giọng điệu vô cùng tràn đầy căm phẫn: “Trong xã hội có những bác sĩ như các người mới khiến cho nhiều sự cố y tế xảy ra như vậy. Trước đây tôi đọc báo về bác sĩ và bệnh viện, còn tưởng là không có thật, bây giờ thì xem ra bọn họ nói không sai chút nào cả. Những sơ hở trong nghề này phải được tiết lộ ra ánh sáng, để cho đám bác sĩ lòng dạ xấu xa như các người không thể trốn được nữa! Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân như chúng tôi vốn đã phải chịu đựng những dày vò về bệnh tình và kinh tế rồi, nếu như còn gặp phải những bác sĩ tán tận lương tâm như các người nữa thì tình trạng của bọn họ đã nặng sẽ chỉ càng nặng thêm thôi!” Tô Dương Dương khoanh hai tay trước ngực, dựa vào bàn làm việc của mình, vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn anh ta, giọng điệu cười nhạo: “Vậy còn anh thì sao? Anh thân là một phóng viên, đạo đức nghề nghiệp của anh để đâu rồi? Trước khi anh đến chất vấn tôi, não anh đã xác minh tất cả những lời bi thảm mà người nhà bệnh nhân nói là sự thật hay không chưa? Tôi nghĩ là anh căn bản không có suy nghĩ sẽ xác minh đúng chứ?” Người phóng viên sững sờ trước câu hỏi của cô. Tô Dương Dương tiếp tục: “Nguyên tắc nghề nghiệp của anh không kém gì các nhân viên y tế, nhưng ảnh hưởng của các người lớn hơn chúng tôi. Nguyên nhân tạo thành những cảm giác không an toàn trong lòng của quần chúng nhân dân đối với các nhân viên y tế và bệnh biện, không phải là do những người được gọi là phóng viên như các người sao? Những tin tức và bài báo liên quan đến nghề nghiệp do các người làm rốt cuộc có thông qua xác minh và điều tra chưa? Những bài báo mà các người viết về những thứ được gọi là bác sĩ mất đạo đức nghề nghiệp, không có lương tâm rốt cuộc có bao nhiêu là thật, có bao nhiêu là giả hả? Lúc anh chọn đến chất vấn tôi cùng với người phụ nữ này, anh đã không còn tư cách ngang hàng để tranh luận với tôi về vấn đề đạo đức nghề nghiệp và trách nhiệm xã hội rồi. Anh có biết Trần Tiêu Tuấn nhập viện bốn tháng nay, bệnh viện và các nhân viên y tế như chúng tôi đã làm gì để giải quyết chi phí trị liệu của cậu ấy không? Có biết một ngày, một tháng của cậu ấy tiêu hết bao nhiêu không? Vấn đề sinh hoạt của cậu ấy xử lý như thế nào không? Không biết anh có tư cách gì để chất vấn tôi? Có tư cách gì chỉ trích chúng tôi táng tận lương tâm vậy!?” Tô Dương Dương quay sang nhìn Vi Thái Giai: “Bà muốn khuếch trương mọi chuyện lên thì cứ việc khuếch, muốn giải quyết một hai người như bà, thì quá dễ rồi. Bây giờ thì các người có thể biến rồi!” “Cô có tư cách gì kêu tôi biến? Tôi nhất định phải nói thay cho con trai tôi, nó chết trong bệnh viện một cách không minh không bạch như vậy. Tôi thân là mẹ, ngay cả quyền đòi công đạo cũng không có sao!? Cô tưởng mình gả cho một người đàn ông có tiền là có thể một tay che trời sao. Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu! Tôi dù tôi có mất cái mạng già này cũng sẽ không bỏ qua cho cô.” Tô Dương Dương nhàn nhạt đáp: “Bà cũng biết nhiều quá đó chứ. Bà có chết cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, cũng phải xem thử tôi có cho bà cái cơ hội đó không nữa chứ.” Lời của cô vừa dứt thì đội trưởng Lý đã đưa hai bảo vệ tiến vào: “Muốn mời hai vị này ra ngoài đúng không?” “Làm phiền đội trưởng Lý rồi.” Đội trưởng Lý ra hiệu một cái, thì hai bảo vệ lập tức vây bên cạnh Vi Thái Giai và phóng viên. “Tô Dương Dương, cô nhất định sẽ chết rất khó coi, cô hại chết con trai của tôi! Tôi nhất định phải khiến cô thân bại danh liệt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]