Chương trước
Chương sau
Ánh mắt chạm nhau thì hàng mi của cô vì căng thẳng mà run lên, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, cô từ từ bước vào suối nước nóng.
Tô Dương Dương nghe thấy tiếng nước, nhẹ nhàng thở phào.
Trừ thở phào nhẹ nhõm ra, trong lòng còn có một loại thất vọng ẩn giấu.
Cô quả nhiên tương đối sợ, đã có cơ hội tốt như vậy mà cũng không dám chộp lấy.
Tô Dương Dương còn chưa cảm thán xong thì đã nghe thấy tiếng của Hàn Khải Uy.
“Tôi đếm đến ba, em còn không đi thay quần áo thì tôi không để ý việc tự mình làm đâu.”
Tô Dương Dương lập tức quay đầu trợn mắt với Hàn Khải Uy, kết quả chỉ nhìn thấy vai trần để lộ ra ngoài mặt nước.
Bả vai rộng có lực, cơ bắp cân đối, đường nét cực kỳ đẹp.
Suối nước nóng này ngoài nổi bật bởi nét thô sơ từ đá xếp chồng, còn hiện ra vài phần nét đẹp hoang dã.
Tô Dương Dương âm thầm nuốt nước bọt, rồi chạy lên lầu thay quần áo.
Khi dưới, cô quấn chiếc áo choàng tắm, sau đó bước xuống suối nước nóng.
Cô còn đặc biệt chọn một góc cách xa chỗ Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy buồn cười nhìn cô, ngón tay móc móc: “Lại đây.”
“Không!”
“Tôi đếm đến ba.”
Tô Dương Dương không vui trừng mắt với anh, di chuyển từng bước nhỏ đến bên cạnh Hàn Khải Uy: “Anh muốn như thế nào?”
Hàn Khải Uy nhéo hai má hồng hào của cô, mỉm cười xấu xa nói: “Bà xã, chúng ta tốt xấu gì cũng đã kết hôn được vài tháng rồi, chúng ta có thể phát triển thêm một bước nữa rồi không?”
Tô Dương Dương cũng hơi ngạc nhiên nhìn anh, không biết anh sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, ngây ngốc nói: “Chúng ta như thế này không phải rất tốt sao?”
“Chỗ nào tốt chứ? Nếu như người phụ nữ khác có một cơ hội tựa sát vào tốt thì sớm đã xông đến rồi, em thì lại cứng rắn nhịn mấy tháng trời. Bác sĩ Tô, em quá lãng phí rồi đấy.”
Tô Dương Dương không biết nên làm thế nào, cô rất muốn thở dài.
Cô không phải đồ ngốc, cũng không phải không có ham muốn hư vinh.
Bên cạnh có một người đàn ông ưu tú như Hàn Khải Uy, nói trong lòng không có chút suy nghĩ đó là lừa người rồi.
Cô nhớ rõ hôn lễ ngày hôm đó, cô nhìn thấy trên cổ áo sơ mi của Hàn Khải Uy có vết son thì vừa xấu hổ vừa bất lực.
Lúc đó, cô mới sâu sắc ý thức được, giữa cô và Hàn Khải Uy có khoảng cách rất lớn.
Cuộc hôn nhân của bọn họ, cô không làm chủ được.
Tận khả năng mà phối hợp mới là cách tốt nhất.
Khoảng thời gian này, cô cũng xác định sẽ làm như thế.
Chỉ là chung sống với Hàn Khải Uy càng lâu, cô càng không thể làm được điều đó. Cô thật sự rất muốn cùng người đàn ông này có một đoạn hôn nhân thật sự.
Muốn giữa cô và Hàn Khải Uy có thể đi xa hơn, giống như ba mẹ có thể tương thân tương ái.
Giúp đỡ lẫn nhau trong tương lai, cùng nắm tay nhau vượt qua thăng trầm bão tố trong cuộc đời.
Thế nhưng cô không có lòng tin.
Cô sợ hãi cô không với tới được.
Hàn Khải Uy sẽ không để tâm.
Trước đây đối với Chung Tấn Duy, cô có thể bất chấp mà tranh luận với anh ta mà không hề do dự.
Đối với Hàn Khải Uy, cô không dám.
Cái giá phải trả khi xung đột với Hàn Khải Uy là rất lớn, cô không gánh nổi.
Đây có lẽ chính là lý do tại sao người già luôn muốn hôn nhân phải môn đăng hộ đối.
Nếu như môn đăng hộ đối thì đi đến đâu cũng ít bị yếu thế, ở trong cuộc hôn nhân sẽ không bị động.
Tuy người nhà họ Hàn bây giờ đối xử rất tốt với cô, Tiểu Bảo cũng cực kỳ ỷ lại vào cô.
Cô trước giờ cũng không dám thật sự nghiêm túc.
Không giống như Hàn Vân Nhi, cô ấy và Mạc Nhậm Mộ bất chấp tất cả mà bắt đầu.
Trong cuộc sống hôn nhân sau này của cô ấy đều sẽ không quá bị động, bởi vì cô ấy có nhà mẹ đẻ hiển hách và anh trai tài giỏi.
Bọn họ là chỗ dựa vững chắc tốt của cô ấy, ngay cả Mạc Nhận Mộ cũng không dám chọc giận cô ấy.
Hàn Khải Uy cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt của cô.
Tô Dương Dương rất nhanh hoàn hồn lại, khẽ cười với Hàn Khải Uy, nói: “Thổ hào, anh đây là ám thị tôi phải nhào vào à? Đợi thân hình của tôi hình chữ S thì anh không cho tôi cũng nhào tới, tôi không xong với anh đâu. Thế nhưng tôi đây hữu tâm vô lực được không? Hôm nào cũng tăng ca đến đêm, còn ham muốn dục vọng quá độ nữa, tôi sẽ chết khi còn trẻ đấy.”
Hàn Khải Uy thu hết mọi biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của cô vào đáy mắt, không có nói cái gì.
Chung sống với Tô Dương Dương, anh càng ngày càng không có cách nào coi cô thành Ninh Duy.
Các cô vốn dĩ cũng không phải cùng một người, đương nhiên sẽ khác nhau.
Người phụ nữ này so với Ninh Duy thì tích cực, lạc quan, dám làm dám chịu hơn.
Cô vốn dĩ dám yêu dám hận, lại bởi vì cuộc hôn nhân khác xa nhau này mà trở nên bó tay bó chân.
Nếu như ban đầu anh không kéo cô vào.
Cô sẽ gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối với nhà cô, như cũ có thể bảo trì tính cách trước đây của cô.
Anh kéo cô bước vào cuộc hôn nhân này, thích sự thay đổi của Tiểu Bảo mà cô mang lại, vui mừng Tiểu Bảo từ trong trạng thái khép mình mà bình phục lại.
Anh tưởng anh đưa đón cô đi làm, tôn trọng ba mẹ của cô là đủ rồi.
Thực tế là, anh từ đầu đến cuối đều không cho cô cảm giác an toàn.
Hàn Khải Uy giơ tay nhẹ nhàng vuốt má cô: “Đồ ngốc, tôi là người đàn ông của em, có cái gì bất mãn thì nói ra. Ở trước mặt tôi còn kìm nén, em không phải phí công kết hôn sao.”
Tô Dương Dương nghe thấy thế thì ánh mắt sáng lên: “Thổ hào, anh nghiêm túc sao?”
Ánh mắt của cô sáng lên, so với ngôi sao trên bầu trời đêm còn long lanh hơn vài phần.
Hàn Khải Uy ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Có những lời tôi chỉ nói một lần, nói nhiều sẽ không chân trọng nữa. Tô Dương Dương, lần này nghe rõ nha. Hàn Khải Uy tôi cả đời này, chỉ có một người vợ là em thôi.”
Cơ thế của Tô Dương Dương run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn Hàn Khải Uy, chỉ nhìn chiếc cằm rất đẹp của anh.
Thổ hào nhà cô đây là đang hứa hẹn cả đời với cô.
Cô thật sự muốn khóc.
Cô thật sự muốn hét lên.
Tô Dương Dương không nhịn được mà đưa tay ôm lấy eo của Hàn Khải Uy, mặt áp cọ vào ngực của anh.
Đột nhiên, cô cảm giác có gì đó không đúng lắm.
“Aaaaaaa!”
Một tiếng hét lớn truyền khắp biệt thự.
Hàn Khải Uy bị một trận ing tai, có chút đau đầu, lại có vài phần buồn cưỡi: “Có thể bình tĩnh một chút được không?”
“Không thể!” Tô Dương Dương lấy tay che ngực của mình lại.
Đồ bơi mà Hàn Khải Uy kêu người chuẩn bị có chất lượng rất con, mặc vào căn bản không có cảm giác tù túng, hình như giống với lớp da người thứ hai vậy.
Nhớ đến vừa rồi nơi mềm mại đó của cô tiếp xúc thân mật với Hàn Khải Uy thì cả người bác sĩ Tô đều không tốt.
Hàn Khải Uy bất lực nhìn theo.
Tô Dương Dương dùng cả tay lẫn chân muốn bơi vào bờ.
Kết quả tay chân của cô quá ngắn, chạy không lại với người chân dài như anh.
Rất nhanh, bác sĩ Tô đã bị Hàn Khải Uy túm được.
Hai tay Tô Dương Dương bảo vệ trước ngực của mình, phòng bị nhìn người đàn ông đang áp sát.
Hàn Khải Uy nhìn làn da căng bóng của cô, nghĩ cũng không nghĩ mà cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đang hé mở của cô.
Ầm một tiếng, lúc đó trong đầu của bác sĩ Tô pháo hoa bắn đầy trời.
Mọi cảm giác đều chỉ dừng ở nơi hai người tiếp xúc.
**
Đêm hôm đó, Tô Dương Dương đã lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô cảm thấy cô hoàn toàn có sức chạy 800m. Đọc thêm nhiều truyện ở # TRÙM TRUYỆN. O R G #
Hàn Khải Uy bị vẻ mặt ửng hồng của người con gái này đánh bại rồi, anh giơ tay kéo cô ôm vào lòng: “Em còn không ngủ, tôi không để ý làm chút chuyện gì đó của hai người đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.