Chương trước
Chương sau
Hàn Khải uy khởi động xe và nói: “Ngủ chút đi, đợi lát nữa đến nơi rồi tôi sẽ kêu em dậy.”
“Chúng ta không về nhà sao?”
“Sau khi ăn cơm xong, tôi sẽ đưa em về nhà nghỉ ngơi.”
Tô Dương Dương gật gật đầu, nhưng không có ngủ.
Hàn Khải Uy cũng không nói chuyện với cô nữa mà yên lặng lái xe.
Tô Dương Dương yên lặng một lát, nói: “Chủ của xe Chery không cứu được nên đã chết rồi, còn hai người hành khách vẫn chưa qua kỳ nguy hiểm, tình hình cũng không mấy lạc quan.”
Hàn Khải Uy tay trái lái xe, tay phải đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô: “Đó không phải lỗi của em.”
“Thổ hào, có phải là tôi lập dị lắm không? Bác sĩ không phải là thần, không phải ai cũng có thể chữa trị được, vậy mà tôi còn già mồm.”
“Không có, em rất giỏi, nếu như em không thương tâm một chút nào thì đó mới là lập dị.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Hàn Khải Uy siết chặt tay cô: “Đợi lát nữa ăn sáng xong, tôi sẽ đưa em ra bờ biển dạo.”
“Hửm? Tại sao?”
“Chúng ta vừa kết hôn là đã có Tiểu Bảo, bây giờ em vẫn chưa thích nghi được, tôi nghĩ hai chúng ta nên dành nhiều chút thời gian để ở cạnh nhau hơn, chứ không phải là thời gian nào cũng có Tiểu Bảo.”
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Hàn Khải Uy, cô nở một nụ cười ngây ngốc rồi nhẹ nhàng nắm lại tay anh.
**
Hàn Khải Uy đã chọn một nhà hàng gần biển.
Lúc này, mặt trời đã ló dạng và nhảy ra khỏi mặt biển.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ khiến cho mặt biển trở nên vô cùng óng ánh, nó còn lắc lư theo từng gợn sóng nhè nhẹ, trông đẹp vô cùng.
Hai người ngồi trong một gian riêng biệt trong nhà hàng, vừa thưởng thức mỹ thực, vừa ngắm cảnh biển.
Trong một tầm nhìn vô tận, không hề có gì che khuất, mang đến cho người nhìn một cảm giác rất tốt, khiến cho tâm trạng của người ta cũng được cởi mở hơn.
Tô Dương Dương bất chấp hình tượng mà ăn một bát mì xào trước để lấp dạ dày, sau đó mới từ từ thưởng thức những món bánh ngọt nhỏ xinh và nhìn ra phía xa xa kia.
Cô và Hàn Khải Uy nói chuyện với nhau câu được câu chăng: “Thổ hào, sao anh lại biết dùng dây sắt để mở cửa xe vậy? Sao tôi cứ cảm giác như anh cái gì cũng biết làm hết vậy nhỉ?”
“Trước đây tôi thích chơi những môn thể thao mạo hiểm và những cuộc phiêu lưu ngoài trời, lúc đó tình huống nào cũng gặp qua hết.”
“Sau này là vì chuyện của anh cả với chị dâu nên anh mới không chơi nữa sao?”
“Cái chết của bọn họ khiến tôi hiểu được, trước đây đều là anh cả bảo vệ tôi, anh ấy đã chịu đựng rất nhiều áp lực mà tôi không biết. Lúc anh ấy không còn nữa thì đến lượt tôi gánh vác, để cho Vân Nhi, ông nội, bà nội, ba và mẹ được tiếp tục sống dưới sự bảo vệ của tôi.”
Tô Dương Dương đột nhiên nhớ tới chuyện Hàn Vân Nhi mang thai, không biết sau khi Hàn Khải Uy biết Hàn Vân Nhi chưa chồng mà đã chửa thì sẽ nghĩ như thế nào.
Tô Dương Dương suy nghĩ một lát, rồi nói: “Thổ hào, nếu như, tôi nói là nếu như thôi, giả sử Vân Nhi chưa cưới mà có con thì anh sẽ làm gì?”
Hàn Khải Uy nghi hoặc nhìn cô: “Sao em lại có loại giả thuyết này?”
“Không phải là tôi hay đến khoa sản tìm Nhạc Vân sao? Thường xuyên nhìn thấy những cô gái chưa chồng mà chửa, hầu hết là người nhà không ủng hộ. Tôi rất tò mò người nhà của bọn họ nghĩ gì thôi?”
“Bỏ!”
“Tại sao?”
“Bọn tôi không nghĩ một gia đình không hòa thuận có thể dạy dỗ con cháu đời sau nên người đâu. Chuyện chưa cưới mà có thai bề ngoài thì đối với nhà họ Hàn chúng ta không có ảnh hưởng gì, sự giàu có và địa vị của nhà chúng ta đã được thiết lập từ lâu, đứa trẻ cũng sẽ không bị mọi người chỉ trích vì lớn lên trong một gia đình chỉ có một ba hoặc một mẹ, nhưng hành vi sinh ra đứa trẻ chính là ích kỷ. Đối với tôi mà nói, người lớn sinh con mà không hỏi thử xem đứa bé có muốn tới với thế giới này không là đã ích kỷ lắm rồi, còn không cho chúng một hoàn cảnh gia đình tốt thì sai lại càng thêm sai.”
“Nhưng mà...”
Hàn Khải Uy nhấp một ngụm cà phê, rồi nhìn về nơi xa xa kia: “Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, tôi cho rằng hành vi chưa chồng mà có thai xét từ một góc độ nào đó chính là sự an ủi của kẻ thất bại. Không có dũng khí đi theo đuổi một tình yêu mà dùng đứa trẻ để níu chân người đàn ông hoặc là dùng đứa trẻ để thỏa mãn những ảo tưởng đáng tội nghiệp của bản thân mình, chỉ số hạnh phúc của đứa trẻ đó sẽ không cao.”
Tô Dương Dương yên lặng một lát, cô phát hiện mình không thể nào phủ quyết lời của Hàn Khải Uy nói được.
“Không lẽ phẫu thuật phá thai mới là cách tốt nhất sao?”
“Phẫu thuật có thể mang lại nhiều rủi ro cho phụ nữ, đây là điều mà đàn ông như tôi không thể nào hiểu được. Nhưng tôi nghĩ thà bỏ con còn hơn là làm một bà mẹ đơn thân hoặc là dắt con đi gặp một tình cảm mới. Nếu như người phụ nữ ẵm đứa con đi trói buộc người đàn ông mà cô ta thích, thì tôi cho rằng hành vi này quá ngốc ngếch, cô ta có thể sẽ có được hôn nhân, nhưng mối quan hệ của họ trong hôn nhân sẽ không được bình đẳng.”
“Đàn ông các anh đều nghĩ như vậy sao?”
“Khác xa với suy nghĩ của bọn em sao?”
“Ừm.” Tô Dương Dương gật đầu.
“Không phải tất cả đàn ông đều nghĩ giống tôi, nhưng về cơ bản, đàn ông cùng tầng lớp với tôi sẽ nghĩ giống như tôi. Bọn tôi sẽ không tôn trọng những người phụ nữ ép chúng tôi kết hôn bằng những thủ đoạn, cũng sẽ không nảy sinh tình cảm sau khi sống chung với nhau như trong tiểu thuyết thiếu nữ. Cuộc sống của chúng tôi có nhiều cám dỗ hơn những người đàn ông thuộc tầng lớp khác, có vô số phụ nữ xuất sắc, xinh đẹp hoặc yêu thương bọn tôi thực sự, chứ không cần phải tập trung vào kiểu phụ nữ đó. Về cơ bản, nếu cưới về nhà thì cũng sẽ bị vứt ở nhà thôi, điều đó không phải là chuyện tốt cho cả người phụ nữ và cả đứa con. Vậy thì em nghĩ trong hoàn cảnh như vậy đứa trẻ có được dạy dỗ tốt không?”
Tô Dương Dương ngạc nhiên, cô xoa xoa mặt mình: “Em không còn gì để bàn nữa.”
“Đi thôi, đưa em đi dạo một lát, khi nào tiêu hóa hết rồi mới đưa em về nhà ngủ.”
Tô Dương Dương đi theo Hàn Khải Uy dạo trên bãi cái, trong đầu cô chỉ mãi vang vọng những lời mà Hàn Khải Uy nói.
Cô nghĩ hay là nói với Hàn Vân Nhi chuyện này đi, dù sao Hàn Khải Uy cũng hiểu về quy tắc hào môn hơn cô.
**
Sau khi hai người đi dạo xong thì đã mua một phần ăn sáng về cho Tiểu Bảo, sau đó trở về biệt thự.
Nhìn thấy đồ ăn sáng, Tiểu Bảo cười híp cả mắt.
Tô Dương Dương hôn một cái lên khuôn mặt như búng ra sữa của bé: “Bảo bối, con tự mình ăn nha, mẹ lên ngủ bù một chút, buổi chiều dậy chơi với con.”
Tiểu Bảo cũng hôn Tô Dương Dương một cái, sau đó vui vẻ nhìn cô lên lầu.
Tô Dương Dương về phòng tắm một cái rồi đắp mặt nạ dưỡng da lên.
Cô nhìn thời gian, chắc Hàn Vân Nhi giờ này đã dậy rồi nhỉ, thế là cô gọi một cuộc điện thoại cho cô ấy.
Hàn Vân Nhi bắt máy rất nhanh: “Chị dâu, mới sáng sớm đã gọi cho em có chuyện gì sao?”
“Muốn nói chút chuyện với em.” Tô Dương Dương nói cho Hàn Vân Nhi về những lời mà Hàn Khải Uy nói.
Hàn Vân Nhi yên lặng không nói gì.
Tô Dương Dương nói: “Vân Nhi, chị không có ý tiết lộ bí mật của em, chị chỉ muốn nghe xem anh hai của em suy nghĩ thế nào thôi, nếu như em thấy chị làm vậy là không đúng thì cứ mắng chị đi, nhưng sau khi nghe phân tích của anh hai em, chị phát hiện anh ấy nói rất có lý.”
Hàn Vân Nhi xoa đầu bứt tóc: “Chị dâu, cảm ơn chị đã quan tâm, thật ra chị hỏi như vậy thì anh hai cũng đã đoán ra được rồi, có lẽ là bây giờ anh ấy đang trên đường qua đây đó.”
“Xin lỗi.”
“Không sao đâu, em biết chị không phải cố ý.” Lời của Hàn Vân Nhi còn chưa dứt thì phía cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa: “Chị nghe thấy không, anh hai đã tìm tới rồi.”
Lòng bàn tay của Tô Dương Dương bất giác đổ mồ hôi hột: “Làm sao đây? Hay là em đừng mở cửa, cứ coi như là không nghe thấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.