Chương trước
Chương sau
Hàn Khải Uy im lặng nhìn, thấy dây thần kinh của phụ nữ này thật sự rất rõ ràng, anh không thể sử dụng tư duy của người bình thường để đánh giá.
Ở trước mặt anh mà cô lại nói về bạn trai cũ, bức tranh này có phải quá quỷ dị rồi không?
Tô Dương Dương xoa xoa mặt, tiếp tục nói: "Lúc có xem như tôi đã gặp phải sự khủng hoảng lớn nhất của cuộc đời, trước kia tôi đều rất ưu tú, thành tích tốt, dáng người lại xinh đẹp, vài phút có thể trở thành hoa khôi của trường. Thế nhưng lại mù mắt đi thích thứ đàn ông cặn bã kia, đem cơ hội ra nước ngoài quý giá như vậy nhường cho anh ta, cho anh ta số tiền sáu trăm triệu trong thẻ ngân hàng mà bố mẹ tôi đã để dành khi tôi tròn hai mươi tuổi. Kết quả là anh ta vừa sang nước ngoài liền đá tôi, đem trái tim thiếu nữ của tôi giẫm nát. Anh cũng không biết khi đó tôi khó chịu đến mức nào đâu, mặc dù ba mẹ không trách tôi, nhưng những người xung quanh, bạn bè, bạn học, giáo viên đều cảm thấy tôi là một kẻ ngu xuẩn, mỗi ngày đều nói phía sau lưng tôi, về sau tôi tức giận muốn đi nước ngoài tìm anh ta để anh ta cho tôi một lời giải thích.”
Tô Dương Dương nói đến đây, hốc mắt bỗng dưng nóng lên.
Tô Dương Dương đưa tay che mắt: "Vậy mà anh ta không dám gặp tôi, để Dạ Thiển ra ứng phó với tôi. Anh nói xem lúc đấy tôi mù mắt đến mức nào, mới có thể coi trọng thứ đàn ông cặn bã như vậy?”
"Mấy năm nay em không hề yêu đương cũng bởi vì lý do này? Tôi cầu hôn với em, nhưng em kiên quyết từ chối cũng là vì Chung Tấn Duy?”
"Chung Tấn Duy đã làm sự tin tưởng của tôi đối với người khác mất đi một nửa, một lần nữa tôi nghi ngờ ánh mắt nhìn người của mình.” Tô Dương Dương bị Hàn Khải Uy cắt đứt mạch suy nghĩ, ngừng những lời kia lại, khịt mũi một cái: “Hơn nữa, tôi chính là một công dân nhỏ chỉ cần ăn no mặc ấm, thổ hào nổi tiếng giàu có nhất thành phố Thương cầu hồn với tôi, tôi có thể không chạy sao?”
"Kết quả vẫn không thể nào chạy mất."
Tô Dương Dương cười hắc hắc hai tiếng, đầu cũng không còn đau như trước: “Thổ hào, anh thì sao? Anh có người bạn gái cũ nào đặc biệt không, người như anh chắc chắn có rất nhiều bạn gái cũ. Tôi làm thế nào để xử lý hết những người bạn gái trước kia của anh, thành công thượng vị đây?”
"Ai nói với em là trước kia tôi có rất nhiều bạn gái?”
"Những con ông cháu cha chẳng ra sao kia đều có một đống bạn gái, sao anh có thể không có chứ?”
"Hai cái này có điểm liên hệ gì tất yếu sao? Con ông cháu cha đó có rất nhiều ẩu đả, hút X, tôi cũng không muốn dính vào.”
"Ách, anh nói như vậy cũng đúng."
Hàn Khải Uy đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào đầu cô: “Ngủ một lát trước đi, tôi sẽ gọi em khi đến nhà.”
"Ừm." Tô Dương Dương dùng giọng mũi trả lời, cô cảm thấy cơ thể của mình sắp xong đời rồi.
"Em có ba ngày nghỉ trước tết phải không?”
"Không phải. Bây giờ tất cả các sĩ đều trở lại làm việc bình thường, bác sĩ trực ban trong năm mới thì có thể nghỉ ngơi.”
"Vậy ngày mai nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm việc."
"Được." Tô Dương Dương nhẹ nhàng lên tiếng sau đó nhắm mắt lại.
**
Quả nhiên, nửa đêm hôm đó Tô Dương Dương bị cảm lạnh và sốt, đầu đau từng cơn, cổ họng cũng đau, khó chịu đến mức chảy nước mắt.
Vừa định xoay người một chút, thì cái trán được phủ lên một bàn tay lớn: “Đừng động đậy, em vẫn đang bị sốt.”
Tô Dương Dương gật đầu.
Hàn Khải Uy thấy cô khó chịu, ngồi lên giường đỡ cô dậy, giúp cô uống một chút nước.
Dòng nước ấm chảy qua cổ hỏng, Tô Dương Dương mới cảm thấy dễ chịu một chút, thấy trời đã sáng, cô khàn giọng hỏi: “Tiểu Bảo đâu?”
"Bé đang học ở thư phòng.”
"Oh, ba mẹ tôi đâu? Chắc là hôm nay bọn họ sẽ trở về.”
"Mẹ vợ vừa gọi điện cho em, tôi đã nhận, bà ấy nói một lát nữa sẽ đến.”
"Vậy coi như tôi xong rồi, tôi sẽ bị chế giễu.”
Hàn Khải Uy sờ lên gương mặt ẩm ướt mồ hôi của cô: “Bị ốm cũng phải nói ra.”
"Anh không hiểu bà Lưu sao, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ.” Tô Dương Dương giật giật cánh tay, cảm thấy bủn rủn bất lực.
"Ăn một chút cháo trước đi, bụng rỗng sẽ càng khó chịu.”
Tô Dương Dương gật đầu, nhận bát cháo Hàn Khải Uy đưa tới, ăn từng chút một.
Hàn Khải Uy nhìn gương mặt tái nhợt của cô, trong lòng mềm mại không thôi.
Người phụ nữ nhỏ bé này cho dù là đối với Tiểu Bảo hay là đối với anh thì sức ảnh hưởng càng ngày càng lớn.
Tô Dương Dương đang ăn cháo thì bỗng nhiên nghe thấy giọng của một người phụ nữ quát lớn: "Tô Dương Dương!"
Tô Dương Dương suýt chút nữa vứt cả bát cháo đi, uể oải lên tiếng: “Con ở trên lầu.”
Chỉ lát sau, dưới lầu liền truyền đến tiếng bước chân soạt soạt soạt.
Lưu Mộc Miên chạy vào, lo lắng sờ trán của cô, thấy cô không sốt mới thở phào nhẹ nhõm: “Đứa nhỏ này, có biết tự chăm sóc bản thân không vậy?”
"Thỉnh thoảng sinh bệnh thôi, không sao. Mẹ, mấy ngày nay không thấy mẹ, mẹ càng ngày càng đẹp.”
"Bớt nịnh hót đi, muốn ăn chút gì không, mẹ làm cho con.”
"Cám ơn mẹ, đem tất cả những món ăn sở trường của mẹ đều làm hết một lượt là được rồi.”
"Tốt cho con quá rồi!" Lưu Mộc Miên tức giận chọc chọc đầu của cô: "Tranh thủ thời gian dưỡng bệnh, đừng có lây cho cháu trai của mẹ.” "Mẹ, mẹ nên đi vào bếp đi, mẹ ở đây đả kích con như vậy, con không chịu nổi.”
"Còn giả bộ." Lưu Mộc Miên hừ hừ hai tiếng, liền xuống lầu.
Hàn Khải Uy buồn cười nhìn hai người trêu đùa lẫn nhau.
Tô Dương Dương thấy mẹ của mình đi ra, giật giật cánh tay vô lực: “Tôi muốn tắm.”
"Bác sĩ Tô, em còn nhớ bản thân đang bị sốt nên không thể tắm rửa chứ?”
"Thế nhưng trên người của tôi đều là mùi rượu.”
"Tối hôm qua tôi đã giúp em lau qua.”
"Nha." Tô Dương Dương nghĩ lại mới cảm thấy không đúng lắm, run run nói: “Anh, anh nói giúp tôi lau qua? Anh thế mà thừa dịp lúc tôi say rượu, nhìn lén dáng người gợi cảm của tôi?”
"Cơ thể bằng phẳng của em là gợi cảm sao?” Hàn Khải Uy im lặng.
Tô Dương Dương ôm chăn mền ấm ức nhìn Hàn Khải Uy một lát, sau đó vùi mặt vào trong chăn: “Tôi không muốn sống nữa, a a a…”
Hàn Khải Uy: "..."
Hàn Khải Uy cảm thấy nếu mình sống chung với người phụ nữ này một quãng thời gian dài, sự thông minh của anh có thể sẽ bị giảm mạnh.
Tô Dương Dương nghe tiếng bước chân của Hàn Khải Uy dần đi xa, nhô đầu ra khỏi chăn, liếc nhìn bộ đồ ngủ của mình một cách âm thầm, sau đó lại sờ lên bộ ngực nhỏ của mình.
Cô ảo não đứng lên gọi cho Diệp Nhạc Vân một cuộc điện thoại để hỏi thăm tình hình.
Từ giọng nói của Diệp Nhạc Vân không thấy cô ấy khó chịu, ngược lại còn có một chút sức sống hơn so với hôm qua.
Tô Dương Dương thay bộ quần áo mặc ở nhà đi xuống lầu, Lưu Mộc Miên và thím Lê đã bày đồ ăn lên bàn.
Trước mỗi bàn còn có một chiếc bánh ngọt nhỏ.
"Mẹ, con yêu mẹ.”
"Chết đi, vừa nghe thấy con gọi mẹ thì lập tức cảm thấy phiền phức.” Lưu Mộc Miên hung dữ quát.
Tô Dương Dương lập tức quay đầu đi tìm Tô Thạch Diễn.
Tô Thạch Diễn và Hàn Khải Uy đang ở phòng khách nói chuyện phiếm, thấy cô đi tới liền đưa tay sờ trán của cô: “Vẫn còn hơi nóng.”
"Ba, thể lực của con gái bảo bối của ba đã bị giảm xuống.”
"Là do con thiếu tập thể dục, sau này hãy cùng Khải Uy và Tiểu Bảo thập thể dục buổi sáng.”
"Ừm được." Tô Dương Dương miễn cưỡng đem đầu gối lên trên vai Tô Thạch Diễn: "Ba, lần này về nhà ăn tết có chuyện vui gì không?”
"Không có gì, chính là nhiều người hơn một chút nên náo nhiệt hơn trước. Nghê Ni đã quyết định đến công ty Khải Uy thực tập.”
"Ông xã, Nghê Ni đến công ty làm việc có khiến anh bất tiện không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.