Chương trước
Chương sau
Tô Dương Dương ho nhẹ, sau đó liền đứng dậy nhặt những tờ giấy bị gió thổi bay.
Chung Tấn Duy thấy vậy liền chạy ra giúp đỡ.
“Tiểu Duyệt, để tôi giúp em.”
“Không cần, tôi có thể tự làm được.” Tô Dương Dương nhàn nhạt nói.
“Em định tránh mặt tôi như vậy sao?”
Tô Dương Dương vẫn tiếp tục nhặt giấy tờ, nhàn nhạt nói: “Nếu vậy thì sao?”
Chung Tấn Duy bị cô hỏi ngược lại, ngập ngừng không biết đáp lại như thế nào.
“Chuyện lúc đó thực không giống như em nghĩ, lời tiểu Thanh nói không phải là sự thật.”
“Chúng ta đã chia tay rồi, anh và Dạ Thiển có quan hệ tình cảm là sự thật. Anh không cần phải nhắc lại chuyện trước đây để tìm chuyện phiền não, đau đầu.”
“Tiểu Duyệt, em không dùng thái độ như thế này để nói chuyện với anh thì không được sao? Ngày trước em như vậy, giờ em cũng như vậy.”
Tô Dương Dương đang định mở miệng, định nói gì đó.
Chưa kịp nói, bỗng nhiên có một giọng nói chói lên truyền tới: “Tô Dương Dương, cô còn biết xấu hổ hay không đây? Trước bao nhiêu người như vậy mà còn dám dụ dỗ bạn trai của tôi?”
Lúc đó, thời gian uống trà đã sớm kết thúc rồi.
Có không ít người đang lục tục quay lại, tất cả đều bị câu nói chói tai của Dạ Thiển làm cho chú ý, mọi người lúc này đều nhìn Tô Dương Dương như thấy được chuyện gì thú vị.
Tô Dương Dương cảm nhận được những ánh mắt kfi quặc quanh mình, đương nhiên cô không muốn rơi vào tình huống “giết dịch một ngàn nhưng tổn thương tám trăm" này.
Nhưng có vẻ Dạ Thiển khó khăn lắm mới tìm ra được cơ hội để làm khó với cô, làm sao có thể để cô dễ dàng chạy mất đây.
“Bề ngoài có vẻ đường đường chính chính, không ngờ cô còn dám làm ra mấy chuyện mất mặt như vậy. Cô đừng coi người khác là kẻ mù chứ.”
Tô Dương Dương bặm môi, đứng dậy, chuẩn bị phản kích nhưng có người nào đó, còn nhanh hơn cô một bước.
“Mắt nhìn người của vị hôn thê của tôi không biết từ khi nào lại thấp đến như vậy, nhìn trúng một thứ như vậy?” Giọng của Hàn Khải Uy lạnh lùng, vọng từ ngoài cửa vào.
Mọi người đều bị giọng nói ấy làm giật mình, quay đầu lại nhìn.
Tô Dương Dương cũng không ngoại lệ, cô kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng của giọng nói đó.
Chỉ nhìn thấy Hàn Khải Uy đang từ trong đám đông bước tới.
Mắt của Hàn Khải Uy khẽ híp lại, ánh dương cuối thu rọi trên mặt anh, trên người anh ta như toả ra ánh sáng, khiến mọi người không khỏi chói mắt, toàn bộ ánh sáng như tập trung hết trên người anh.
Đôi mắt sáng như vì tinh tú trên bầu trời chỉ hướng về phía Tô Dương Dương, những người khác không đáng để ánh mắt ấy rọi đến.
Lúc đến bên Tô Dương Dương, anh vươn tay giúp cô đứng dậy.
Sau đó kéo cô nép về phía sau mình một cách rất tự nhiên.
Đôi mắt anh lạnh lẽo như lưỡi dao, nhìn về phía Dạ Thiển: “Cô vừa mới nói gì cơ, phiền cô nhắc lại giùm.”
Dạ Thiển nhìn thấy Hàn Khải Uy, gượng gạo nuốt một ngụm khí, cả người bất giác run lên.
Chung Tấn Duy nhìn thấy Hàn Khải Uy, nhận ra anh ta chính là người đàn ông đã ép Tô Dương Dương vào thang máy ở bệnh viện, trong lòng không khỏi tức giận mới hỏi: “Vừa nãy anh nói tiểu Duyệt là gì của anh?”
Hàn Khải Uy liếc anh ta: “Tuổi còn trẻ mà đã không minh mẫn, vừa nãy tôi nói chưa đủ rõ à?”
Chung Tấn Duy không ngờ rằng Hàn Khải Uy sẽ nói như vậy, khựng lại một hồi mới phản ứng lại: “Tiểu Duyệt không thể nào thích loại người như anh được.”
Hàn Khải Uy từ đầu tới cuối không lúc nào không nắm chặt tay của Tô Dương Dương.
Nghe vậy, anh nở nụ cười nho nhã: “Tôi là loại người gì cơ? Anh hiểu tôi lắm à? Ngược lại, anh có bạn gái xinh đẹp như thế kia, không lo mà kè kè bảo vệ, chạy đến chỗ vị hôn thê của tôi làm gì? Hơn nữa, cô gái trẻ này, sau này trước khi mở miệng ra nói thì tự rửa miệng sạch sẽ đã. Lần sau còn nói những lời vô lễ với vị hôn thê của tôi, tôi sẽ rất khó chịu đấy.”
Nói xong, Hàn Khải Uy kéo Tô Dương Dương rời đi.
Tô Dương Dương bị Hàn Khải Uy kéo vào trong thang máy.
Hàn Khải Uy ấn vào một số chỉ số tầng.
Tô Dương Dương giật tay mình ra: “Công việc của tôi còn chưa xong.”
“Em muốn nói đến mấy cái giấy tờ đó? Để tôi cho người đi làm nốt.” Hàn Khải Uy bổ sung thêm: “Hai người kia, tôi cũng sẽ cho người đi ‘xử lí’ bọn họ.”
Tô Dương Dương nhìn Hàn Khải Uy với ánh mắt khó hiểu, không hiểu ý anh ta nói ‘xử lí" đó là xử lí như thế nào.
Vừa nói xong, thang máy cũng dừng lại ở một tầng lầu.
Hàn Khải Uy kéo Tô Dương Dương vào một căn phòng, cho cô ngồi lên chiếc sofa: “Em ngồi đây nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi đi tham gia bữa tiệc rồi sẽ quay trở lại đây ngay.”
Hàn Khải Uy nói rồi lập tức đứng dậy rời đi.
Sắp bước ra khỏi phòng, anh quay đầu lại.
Lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, đặt vào tay của Tô Dương Dương: “Chán quá thì xem tiểu Bảo khó chịu kia, trong này có rất nhiều ảnh về quá khứ đen tối của nó.”
Nói xong Hàn Khải Uy liền rời đi.
Bầu không khí trong phòng chợt yên ắng hẳn.
Tô Dương Dương chậm rãi cúi đầu, đánh giá chiếc điện thoại còn đang có hơi ấm trong tay mình.
Nó như có ý thức vậy, màn hình dần dần mở ra.
Trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt phúng phính, đáng yêu của tiểu Bảo, đang cười híp mắt nhìn vào gương.
Đôi mắt đen láy của tiểu Bảo rất giống đôi mắt của Hàn Khải Uy.
Tô Dương Dương lấy tay xoa xoa khuôn mặt của tiểu Bảo trên màn hình.
Nghĩ đến việc lần trước cô và tiểu Bảo chia tay không mấy là vui vẻ, đầu ngón tay của cô bỗng co lại, như chạm vào vật gì đó thật nóng.
Lúc cô thu tay lại, chẳng may động vào màn hình, điện thoại lại mở sang một bức ảnh khác.
Đây là bức ảnh chụp chung cả tiểu Bảo và Hàn Khải Uy.
Tiểu Bảo giống như Đức Phật Di Lặc phiên bản tí hon, ngồi trên đầu gối của Hàn Khải Uy, cổ cố gắng vươn cao, nhìn chằm chằm vào Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy cũng cúi đầu nhìn tiểu Bảo.
Trong bức ảnh có một loại tình cảm ấm áp đến lạ thường.
Trước mặt Hàn Khải Uy, tiểu Bảo tỏ ra như bao đứa trẻ bình thường khác, luôn muốn dựa dẫm vào Hàn Khải Uy.
Ánh mắt của Tô Dương Dương dừng lại trên khuôn mặt của Hàn Khải Uy, trong tim không khỏi rung nhẹ một cái.
Cái cảm giác anh kéo tay cô, cô còn nhớ rất rõ.
Tô Dương Dương bất giác sờ lên cánh tay của chính mình.
Cái cảm giác được người khác bảo vệ mới lạ lẫm làm sao, làm cô cảm động biết bao.
Hồi nhỏ, cha của cô thường xuyên công tác bên ngoài, đã đi là đi một khoảng thời gian rất lâu.
Trong nhà thường xuyên chỉ có cô và mẹ.
Mẹ lại là một người phụ nữ dễ phụ thuộc vào người khác, về cơ bản, cô chính là người chăm sóc cho hai mẹ con.
Mẹ cô phụ trách bếp núc, còn cô thì phụ trách tất cả các công việc còn lại.
Vì vậy, cô đã quen với việc tự giải quyết rất nhiều vấn đề một mình.
Lúc đầu, Chung Tấn Duy còn ở nước ngoài, anh ta đề nghị chia tay với cô, cô một mình mua vé máy bay ra nước ngoài để tìm anh ta nói lý.
Một cô gái 19 tuổi, chưa từng ra khỏi nước bao giờ mà dám dũng cảm đến chỗ anh ta, đòi công bằng.
Mọi sự đau thương, sợ hãi, hoang mang khi ở nước ngoài mà không có chút trợ giúp gì, đến nay cô đều nhớ rõ cả.
Từ nhiều góc độ ý nghĩa mà nói, Hàn Khải Uy là người duy nhất kéo cô về phía sau, bảo vệ cô trong lúc cô gặp phải khó khăn.
Nhưng kiểu người như Hàn Khải Uy tại sao lại phải đối xử tốt với cô, một bác sĩ ở một bệnh viện quèn như vậy.
Anh ta rốt cuộc muốn làm gì đây?
Cô thật không nghĩ ra nổi nguyên nhân vì sao, nhưng cô có thể biết chắc rằng cô không có nghĩa vụ phải hùa theo trò náo loạn của Hàn Khải Uy.
Kiểu người như anh ta liệu có mẫu hình phụ nữ lý tưởng không? Hay anh ta đối với cô chỉ là để tìm cảm giác mới?
Cô tuyệt đối không vì hành động đối xử đặc biệt của Hàn Khải Uy mà nhìn lầm vị trí của mình trong lòng anh ta.
Nghĩ như vậy, cô bỏ điện thoại trong tay ra, nhìn thời gian mới phát hiện buổi toạ đàm sắp kết thúc rồi, cô nhanh tay chỉnh lại quần áo của mình rồi ra khỏi căn phòng.
Trong thang máy, cô nhắn tin trên messenger cho Lý Chiêu.
Nói với ông, cô sẽ đợi ông trong xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.