Dạ Mạc Thâm không nói hết câu, nhưng Thẩm Kiều lại biết, câu nói kia mang theo sự uy hiếp trắng trợn.
Cô thấy hơi tức giận, mình vì anh mà phải xin thôi việc, cả ngày còn phải đi theo sau cái mông của anh.
Vốn đã nói là sẽ không liên quan gì đến nhau, bây giờ lại bị ép buộc ở chung một chỗ, Thẩm Kiều cũng không vui.
Chẳng qua cô không nói gì, tình cảnh của cô bây giờ quá khó xử.
Im lặng không nói gì đi ra đến cổng, Dạ Mạc Thâm đang ngôi trên xe lăn được hộ tống lên một chiếc xe chuyên dụng, Thẩm Kiều vô thức cũng nghiêng người chui vào, không ngờ Tiêu Túc lại đưa tay ngăn cản cô.
“Cô Thẩm, đây là chiếc xe dành riêng cho cậu Dạ nhà chúng ta.” Thẩm Kiều dừng lại: “Có ý gì?” Dạ Mạc Thâm quay đầu lại và nhìn cô, trong đôi mắt tỉnh táo và thâm thúy kia mang theo vẻ đùa cợt: “Muốn làm trợ lý của tôi à, cô vẫn vẫn chưa đủ tư cách.” “anh lại đồng ý với ông nội?” Dạ Mạc Thâm không để ý đến cô nữa, thu hồi ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt Tiêu Túc không thay đổi chuẩn bị đóng cửa xe.
Thẩm Kiều đưa tay ngăn lại, chất vấn Dạ Mạc Thâm: “Anh đi rồi thì tôi phải làm thế nào bây giờ? Chỗ ông nội…” Nhắc đến ông cụ Dạ, đôi mắt Dạ Mạc Thâm lóe lên một tia sáng, híp lại, nhìn chằm chằm vào cô đầy nguy hiểm.
“Tiêu Túc, chỉ đường cho cô ta, để cô ta tự đi tới đó.” Thẩm Kiều: “…” Tại sao lại có người có thể xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/196504/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.