“Sau khi trở về thì sao?” Uất Trì Diệc Thù đột nhiên có một loại linh cảm bất thường.
“Nói chuyện với các con về việc đính hôn. Đợi đến khi đính hôn, các con muốn đi đâu bao lâu cũng được, chẳng có vấn đề gì cả?”
Nghe vậy, Uất Trì Diệc Thù không khỏi tức giận, nhíu chặt lông mày: “Cô ấy vừa mới trưởng thành, còn chưa lên đại học mà đã đính hôn sao?”
“Còn chưa vào đại học thì sao chứ? Đính hôn chứ đâu phải kết hôn, để hai đứa đính hôn trước, xác nhận rõ ràng mối quan hệ hai đứa trước hôn nhân, đến lúc đấy dù có đi chơi đâu con bé cũng không bị người khác dị nghị. Đợi đến lúc tốt nghiệp, rồi hai đứa kết hôn, không phải rất tốt sao?”
Nghe thấy vậy, Sắc mặt của Uất Trì Diệc Thù thay đổi.
“Cuộc sống như vậy, mẹ có chắc là cô ấy muốn không?”
Bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc rồi mới nói: “Viên Viên thích con, con không biết sao?”
Lần này đến lượt Uất Trì Diệc Thù trâm mặc.
“Con bé từ nhỏ đã thích con, con không thể nào không cảm nhận thấy được, hơn nữa ngay từ đầu, mẹ đã tính để cho hai người lớn lên sẽ qua lại với nhau rồi. Con là đứa trẻ mẹ nuôi nấng, mẹ có thể nhìn ra được con không có ý gì với người ta cả”
Uất Trì Diệc Thù cũng cau mày: “Vậy thì phải làm sao?”
“Làm sao hả? Hai bên các con đều vui vẻ, lúc này đính hôn thì cũng có sao?”
“Tất nhiên là có vấn đề” Uất Trì Diệc Thù không hài lòng với kết cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358638/chuong-1724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.