Cô không muốn để anh cõng mình là có nguyên nhân.
Bộ váy cô mặt hôm nay là váy lễ phục, hơn nữa còn loại váy thắt dây lưng, sợi dây cột rất nhỏ, lúc mặc vào Đường Viên Viên còn lo lắng lỡ như nó đột nhiên đứt thì phải làm sao, dù nhà thiết kế nhiều lân bảo cô không cần sợ, sợi dây không dễ đứt như vậy đâu, cô phải tin tưởng năng lực của cô ấy.
Nhưng đây là lần đầu tiên Đường Viên Viên mặc loại váy dây mỏng như thế, hơn nữa váy khá dài, cô thật sự rất lo lắng.
“Lên đây đi, anh cõng em ra bãi đỗ xe”
“Không, không cần đâu: Đường Viên Viên vội vã lắc đầu, nhấc chân lui về phía sau hai bước: “Em ở đây chờ anh là được rồi”
Uất Trì Diệc Thù không nhúc nhích, anh quay đầu nhìn cô.
“Em sợ gì vậy?”
Đường Viên Viên: “Em, em có sợ gì đâu…”
Cô chỉ cảm thấy cái váy này thật bất tiện, lỡ như sợi dây phía sau váy bị đứt thì phải làm sao?
Hai người nhìn nhau một lát, Uất Trì Diệc Thù đột nhiên cởi áo khoác trên người anh ra rồi phủ lên vai Đường Viên Viên trên vai, che bờ vai trắng muốt đang hở của cô, nói: “Chờ anh ở đây”
“Dạ”
Đường Viên Viên nhìn bóng dáng Uất Trì Diệc Thù đang dần đi xa, vui vẻ trong mắt cô dần mất đi, tuy cô đã cố trốn tránh, nhưng chuyện của Mạnh Khả Phi vẫn là sẽ hiện rõ mồn một trong đầu cô, cô không khiến bản thân bỏ qua nó được.
Cô thật sự không hiểu cô đã làm sai điều gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358616/chuong-1702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.