Trong nháy mắt ấy, cô ấy đau đến mức ngơ ngác.
“Mấy người thả tôi ra.”
“Thả cậu ra?” Trương Hiểu Lộ khinh thường nói phải vừa nãy cậu rất chảnh chọe sao? Cậu chảnh tiếp đi, chảnh cho tụi tôi xem nào…”
Mạnh Khả Phi giãng co, Trương Hiểu Lộ lập tức nói: Nguyệt Hàn, giúp tớ đè cô ta lại”
Viên Nguyệt Hàn nhanh chóng bước lên kéo hai cánh tay của cô ra sau lưng: “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cánh tay cậu đấy”
Mạnh Khả Phi vừa đau vừa ốt cuộc là các cậu muốn gì? Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào à, các cậu muốn biết cái gì thì đến tìm cậu ấy mà hỏi, đâu có liên quan gì tới tôi đâu?”
“Liên quan gì tới cậu? Hai người không phải chị em tốt à?
Lúc cậu mượn cái danh chị em tốt để vào nhà người ta sao cậu không nói là chuyện này không liên quan đến cậu? Giờ tụi tôi chỉ tới hỏi cậu mấy câu thôi mà cậu đã giãy đành đạch lên rồi”
Mạnh Khả Phi gấp đến mức sắp khóc tới nơi, mặt của cô ấy đau quá, lúc trước vết thương ở trên cơ thể thì cũng thôi đi, lần này là bị thương ngay trên mặt, không biết sau này mặt cô ấy có sẹo không nữa.
“Có nói không? Không nói thì tụi tôi cũng không dám đảm bảo lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Tôi nói, tôi nói, hai người thả tôi ra trước đi, tôi nói!”
Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ liếc nhau, không buông cô ra, Trương Hiểu Lộ vươn tay võ mạnh đôi má của Mạnh Khả Phi: “Cậu đúng là đồ ngu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358531/chuong-1617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.