Vừa dứt lời, ba người trên bàn đều đưa mắt nhìn về phía cô bé.
Bất thình lình bị ba người đồng thời nhìn sang, trong nháy mắt Đường Viên Viên xấu hổ đến mức không khỏi đỏ mặt lên.
“Sao, sao vậy?”
Chung Sở Phong nghẹn nửa ngày mà không nói được câu nào, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Dù sao thì sức ăn bình thường của Đường Viên Viên nào có nhỏ như vậy đâu. Cho cô bé thêm mấy cái bánh thì cô bé đều có thể ăn hết, sau đó còn ăn thêm được những món khác, hệt như con lợn con vậy, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà hiện giờ, cô bé lại chỉ ăn có một cái, còn nói mình đã no rồi.
Là bởi vì những lời mà An Thiến đã nói với cô bé vào tối hôm qua ư? Tuy rằng cậu đã an ủi cô bé, nhưng lời nói đã thốt ra chính là bát nước đổ đi, làm sao có thể xóa sạch ám ảnh tâm lý để lại được, đúng không?
Chung Sở Phong đột nhiên rất hối hận, hối hận vì để An Thiến cùng tham gia chuyến đi này.
Nếu không có cô ta, chuyện như vậy sẽ không xảy ra.
Ngược lại, biểu cảm của Uất Trì Diệc Thù lại rất thờ ơ, như thể cậu đã biết gì đó nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ gắp thêm mấy món vào trong chén của Đường Viên Viên, nhỏ giọng nói: “Vậy thì ngồi ăn cơm với anh trai thêm chút đi. Em còn đang lớn nên không thể ăn quá ít”
“Nhưng mà…” Đường Viên Viên suýt chút nữa đã thốt lên rằng mình quá béo, nhưng khi lời nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358518/chuong-1604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.