Cô bé hồn nhiên nở nụ cười, đôi mắt trong veo không hề chứa chút tạp chất nào.
Bỗng nhiên tâm trạng của An Thiến trở nên rất phức tạp, ở trong nhóm chat cô ta đã nói cô bé là đồ nhà quê, mắng cô bé là đồ béo chết tiệt, thậm chí cô ta còn cho rằng ăn loại đồ ăn này sẽ tự hạ thấp bản thân nữa.
Nhưng cô bé lại vô cùng khờ khạo mà hỏi ngược lại mình ăn có ngon không, dáng vẻ không biết gì của cô bé khiến cho An Thiến có chút khó chịu, Đường Viên Viên như vậy khiến cô †a cảm thấy mình giống như rất độc ác vậy.
Con người chính là như vậy, lúc bạn đã muốn so bì với người ta thì sẽ rất để ý đến mọi việc dù là nhỏ nhất, hai bên so bì với nhau đến cuối cùng chẳng còn phân biệt được trắng đen phải trái, thậm chí ngay cả hình tượng cũng không còn.
Nhưng nếu một bên quyết định chọn cách khoan dung cho người còn lại thì phía bên kia sẽ không thể nào tiếp tục hơn thua nữa.
Khóe miệng An Thiến có hơi giật giật, sau đó khẽ gật đầu.
“Cũng… cũng khá ngon.”
Lập tức Đường Viên Viên liền vui vẻ nở nụ cười hệt như một đứa trẻ: “Anh Sở Phong nói cậu không thích ăn mấy thứ thế này nhưng tớ không tin, tớ nói với anh Sở Phong là nhất định cậu sẽ rất thích cho xem”” An Thiến nghe vậy thì liếc mắt nhìn người anh họ cặn bã Chung Sở Phong mộ không biết bình thường đã nói xấu mình không biết bao nhiêu lần rồi nữa, vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358506/chuong-1592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.