Chương trước
Chương sau
Cô bé nhớ rằng chị gái kia cũng gầy và cao giống anh trai của mình, mặc dù chị gái không cao bằng anh trai nhưng chị ấy khá mảnh mai, khuôn mặt trang điểm và trên người lại có mùi thơm.
Cô bé không biết người khác nghĩ gì, nhưng bản thân Đường Viên Viên cho rằng chị gái ấy thật sự rất ưu tú, nếu được như chị ấy thì tốt biết bao.
Sau đó, Đường Viên Viên tìm quần áo trong tủ cả nửa ngày, phát hiện quần áo của mình thật ấu trĩ, giống như là của trẻ con.
Sau khi chọn tới chọn lui, cuối cùng Đường Viên Viên cũng có chút chán nản nên không chọn nữa, cứ như vậy đi xuống lầu gặp Uất Trì Diệc Thù.
“Diệc Thù, năm mới rồi, cháu cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, thời gian trôi nhanh quá.”
Uất Trì Diệc Thù mím môi mỏng, cười nhạt nói: “Dạ”
“Đứa nhỏ Viên Viên này mới năm nào có chút xíu, bây giờ cũng đã mười bảy tuổi rồi. Một năm nữa, đứa nhỏ này cũng sẽ thành niên”
Câu cuối cùng, thật ra bà Đường đang cố ý nhắc nhở Uất Trì Diệc Thù.
Con gái bà ấy không biết gì về tình cảm, nhưng chắc chắn Uất Trì Diệc Thù sẽ biết, dù sao thì đứa nhỏ này trưởng thành rất tốt, lại chững chạc bình tĩnh, có lẽ cũng hiểu được những điều bà ấy đang ám chỉ.
Trên thực tế, Uất Trì Diệc Thù làm sao lại không nghe ra bà Đường đang nói bóng nói gió gì đó, nhưng cậu không biết chính xác hàm ý trong lời nói của bà Đường là gì.
Có nghĩa là Viên Viên sắp đến tuổi trưởng thành, bảo cậu để ý một chút, hay là chuyện khác?
“Con nhóc đó, dì vừa mới lên gọi nó, nó nói sẽ xuống ngay, thế mà giờ vẫn không thấy đâu? Hay là còn đang ngủ, cháu chờ một lát.”
Đang nói chuyện thì Đường Viên Viên đã xuống lầu rồi, hôm nay Đường Viên Viên mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ, tóc dài ngang lưng cột thành đuôi ngựa cao, phía trên dây buộc còn thắt một chiếc nơ to màu đỏ, rất hồn nhiên đáng yêu.
“Mẹ, anh trai.”
“Viên Viên đến rồi”
Bà Đường mỉm cười vẫy tay với Đường Viên Viên, Đường Viên Viên nép vào lòng bà ấy: “Bữa cơm đoàn viên đã ăn xong rồi, anh trai con nói năm nay sẽ đưa con đi Tuyết Hương chơi một chuyến”
“Tuyết Hương?”
“Ừ” Uất Trì Diệc Thù gật đầu: “Anh đã sắp xếp hành lý rồi, anh sẽ tự lái xe”
Hành lý đã sắp xếp rồi? Đường Viên Viên hơi kinh ngạc, nghĩ xong liền hỏi: “Nếu Viên Viên không đi thì anh trai đi một mình à?”
“Đương nhiên là không.”
Nghe vậy, Đường Viên Viên vui mừng khôn xiết: “Vậy anh chờ một lát, Viên Viên sẽ đi sắp xếp hành lý”
“Mang quần áo dày một chút, bên đó trời lạnh lắm”
“Vâng ạ” Sau đó, Đường Viên Viên lại vội vàng lên lầu thu dọn đồ đạc. Bà Đường suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nói: “Đứa nhỏ này còn chưa tới Tuyết Hương. Để dì giúp nó xếp thêm quần áo ấm, nếu không dì chắc chắn tới đó nó sẽ bị đóng băng thành viên băng luôn thôi.”
Viên băng?
Có lẽ là bởi vì những lời này, trong đầu cậu ấy đã hiện lên hình ảnh, ý cười trong mắt trở nên có chút phong phú, sau đó cậu gật đầu: “Vâng ạ, vậy phiền dì Đường rồi”
“Vậy dì đi lên trước”
Sau đó, bà Đường lên lầu giúp Đường Viên Viên sắp xếp quần áo.
Điện thoại di động của Uất Trì Diệc Thù đột nhiên reo lên, cậu liếc nhìn thì là Chung Sở Phong đã gọi cho cậu.
“Có chuyện gì vậy?” “Anh Thù, anh Thù, em xin lỗi!” Giọng Chung Sở Phong đầy chán nản và bực bội: “Lúc tối mẹ em gọi điện đến nhà cậu, mẹ đã lỡ nói chuyện em muốn đi Tuyết Hương, bây giờ con gái của cậu em đang làm ầm lên muốn đi cùng em”
“Anh Thù, bây giờ phải làm sao đây? Em không muốn dẫn nó đi chút nào, con nhỏ đó nói nhiều lắm”
Uất Trì Diệc Thù không trả lời, chỉ im lặng.
“Ý của mẹ bây giờ là, dù sao chúng ta cũng sẽ chỉ đi ba người, chỉ bằng dẫn nó theo, coi như Viên Viên cũng có người bầu bạn. Dù sao ở phòng ngoài, Viên Viên cũng ngủ một mình”
Khi nghe điều này, cuối cùng Uất Trì Diệc Thù cũng nhướng mi.
Cô nhóc Viên Viên là một cô gái can đảm, chủ yếu là vì cô ấy khá ngây thơ mơ màng, cho nên dù có ngủ một mình thì cô bé cũng chẳng cảm thấy gì cả.
Nhưng có một người luôn quan tâm chăm sóc cho cô bé nhiều hơn một chút.
“Em phải làm sao đây anh Thù, bây giờ nó cứ gào mồm đòi em dẫn theo, cho nên em mới gọi điện hỏi ý kiến của anh”
“Dẫn theo đi”
Chỉ là một cô gái, anh đứa con trai dẫn theo Đường Viên Viên cũng có chút bất tiện.
“Vâng, cảm ơn anh Thù, đại ơn đại đức của anh, Chung Sở Phong sẽ ghi nhớ suốt đời không quên”
Uất Trì Diệc Thù cũng không thèm nghe mấy lời nịnh hót của cậu ta, không đợi cậu ta nói xong đã cúp máy rồi.
Khoảng hai mươi phút sau, bà Đường dẫn Viên Viên xuống lầu với một vali lớn trên tay, Uất Trì Diệc Thù thấy thế thì đứng dậy khỏi ghế sô pha đi tới nhận lấy vali.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, dì cũng làm chút đồ ăn. Nếu trên đường đói bụng có thể ăn một ít”
“Vâng ạ- Lúc nãy Đường Viên Viên chỉ mặc một chiếc váy nhỏ màu đỏ, bây giờ cô bé mặc thêm một chiếc áo choàng màu đỏ, bên trong được phủ bằng lông cừu, có tác dụng giữ ấm.
Làn da trắng nõn của Đường Viên Viên đã hoàn toàn được che phủ.
Cậu không thể không đưa tay ra và chạm vào chiếc mũ của cô: “Cô bé quàng khăn đỏ, rất dễ thương”
Hai má Đường Viên Viên hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Anh trai, đến lúc đó có tuyết thì anh chụp cho em nhiều tấm với nha?”
“Tất nhiên có thể”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.