“Nếu như con không có ý nghĩ gì rõ ràng vậy thì tại sao con lại là ra chuyện như vậy chứ hả?
Thật là khiến mẹ tức chết mà, con bé Tiểu Bạch này tốt như vậy, vậy mà lại thật sự để mặc cho con…
Lương Nha Hòa quả thực là đã tức giận đến không được, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiêu Túc, mẹ nói cho con biết, nếu như con không gánh nổi trách nhiệm này, thế thì sau này con cũng không phải là con trai của Lương Nha Hòa mẹ nữa”
Đây là muốn ép cậu ta sao?
Tiêu Túc bất đắc dĩ nhìn về phía Lương Nha Hòa một cái: “Mẹ, Tiểu Bạch chạy rồi.”
“Cái gì?”
Lương Nha Hòa nghe thấy con trai nói Giang Tiểu Bạch chạy rồi, ban đầu bà còn có chút không phản ứng lại kịp, sau đó dựa vào bộ óc của chính mình để suy nghĩ và liên kết lại một chút những chuyện đã xảy ra từ trước đến sau, tiếp đó bà bỗng nhiên trợn to hai mắt nói: “Chạy rồi? Tại sao lại chạy? Là bởi vì chuyện này? Con trai, sẽ không phải là con cưỡng ép người ta đấy chứ?”
Cưỡng ép?
Tiêu Túc hồi tưởng lại chuyện hôm qua, trí nhớ của cậu ta cũng chưa hoàn toàn biến mất, bởi vì lúc ấy cậu ta vẫn còn giữ lại được một chút lý trí và ý thức, cho nên biết được khi đó xảy ra chuyện cũng là bởi vì chính cậu ta không khống chế nổi bản thân mình.
Mặc dù không coi như là Tiêu Túc cưỡng ép cô, nhưng mà lúc ấy Tiểu Bạch đã say thành dáng vẻ như thế kia rồi, dùng cách làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358309/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.