Giang Tiểu Bạch nhìn bóng người của Tiêu Túc, cũng không biết là chính mình đang suy nghĩ điều gì, cô bất chợt cúi đầu nhìn lòng bàn tay của chính mình một cái, sau đó rất nhanh cũng nhấc chân đi theo phía sau.
Lúc Giang Tiểu Bạch quay trở lại, Lương Nha Hòa thân thiết tiến đến cầm lấy tay của cô: “Tiểu Bạch, có phải là cháu cảm thấy không quá thoải mái hay không hả? Đi phòng vệ sinh lâu như vậy”
Nghe thấy lời này, Giang Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng: “Bác gái, cháu không sao hết, chỉ là đi dặm lại lớp trang điểm một chút mà thôi”
Nghe thấy Giang Tiểu Bạch nói cô đi dặm lại lớp trang điểm, Lương Nha Hòa lập tức cởi bỏ được nỗi nghi ngờ, cười ha hả nói: “Hóa ra là như vậy sao, Tiểu Bạch nhà chúng ta đã rất đẹp rồi, có dặm lại hay không thì cũng không quá quan trọng, quan trọng là cháu có mệt hay không? Nếu không chúng ta nghỉ ngơi thêm một chút nữa nhé?”
“Không sao ạ.”
“Chỉ còn hơn một tiếng nữa thôi là đã đến nơi rồi, hơn nữa hôn lễ cũng sẽ không bắt đầu nhanh đến như vậy đâu, nếu như mà cảm thấy mệt thì chúng ta ở lại nơi này nghỉ ngơi thêm một tiếng nữa rồi lại đi không muộn”
“Không có chuyện gì đâu mà bác gái, bây giờ chúng ta tiếp tục lên đường đi”
“Thật sự là không cần nghỉ ngơi sao?”
Ị”
“Thật không cần mà bác gái, đi thôi “Được rồi, nhưng mà nếu như cháu không thoải mái thì nhớ phải nói với bác trai và bác gái, bác gái khẳng định sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358304/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.