Tiểu Nhan ngồi trong tiệm mì cả một ngày.
Bởi vì cô luôn làm sai, lúc thì bưng sai món, lúc thì lại bưng sai bàn, muốn giúp đỡ nhưng lại gây phiền phức mà chẳng giúp được gì.
Cuối cùng, nhân viên trong tiệm thật sự không thể nhìn nổi, cuối cùng đưa cô đến căn phòng ở tầng hai để cô nghỉ ngơi.
Sau khi Tiểu Nhan ngồi xuống, cả người cô vẫn ngây ngẩn.
Thỉnh thoảng tay cô sờ sờ bụng của mình, ánh mắt trống rỗng.
Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy vào lúc này chứ?
Nếu như... nếu như cô biết sớm một chút thì tốt rồi, thế thì sẽ không xoắn xuýt như bây giờ nữa.
Càng nghĩ càng khó chịu, bởi vì hôm qua cô một đêm không ngủ, cho nên bây giờ mắt của cô vô cùng mỏi, nhưng mà cô lại không buồn ngủ, nhắm mắt lại thì sân khấu sẽ hiện lên trong đầu cô.
Hứa Yến Uyển là vị hôn thê của Hàn Thanh, cô là người thứ ba.
Cho nên cô không dám ngủ, nhưng mà một cơ thể đang mang thai, cộng thêm lúc trước cô cứ thức mãi nên bây giờ cô đã rất buồn ngủ rồi.
Cho nên cuối cùng Tiểu Nhan vẫn nằm gục lên bàn, tiến vào giấc mộng.
Nhưng mà lại là ác mộng.
Trong giấc mơ, Hứa Yến Uyển ép cô vào tường, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đúng ra tôi mới là người đứng bên cạnh anh ấy, tôi là vị hôn thê của anh ấy, cô là cái thứ gì chứ? Chỉ là một người thứ ba mà cũng dám tranh với tôi ư?”
Sau đó, nhân viên của tập đoàn nhà họ Hàn chỉ trỏ cô, nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358268/chuong-1354.html