"Đúng vậy, tại sao mấy ngày nay chị Văn không ra ngoài nói chuyện? Chị Văn, chị đang ở đâu?"
Một đám người bắt đầu kêu tên gọi Tưởng Văn Văn, hiện tại Tưởng Văn Văn bắt đầu cảm thấy hận nhân viên lễ tân, rõ ràng là cô ta đã gây ra chuyện, bây giờ làm sao cô ta lại có thể đổ việc này lên đầu mình.
Bởi vì có người đuổi theo cô ta, nên Tưởng Văn Văn không thể nào tiếp tục giả chết được nữa, cô ta đáp ứng sẽ đi ra ngoài sau một vài phút. "Thật ngại quá, công việc của tôi có chút bận rộn, những chuyện gần đây mọi người đang nói tới tôi cũng không để ý đến. "Chị Văn, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, làm sao mà chị lại không chú ý tới chứ? Cô ấy không phải là người đang làm chuyện dưới tay chị sao? Chị gọi một cuộc điện thoại sẽ biết."
Tưởng Văn Văn nghe thấy những lời này, sự không thoải mái trong lòng của cô ta bỗng chốc tăng thêm vài phần.Cái gì mà kêu cô ta gọi điện thoại thì sẽ biết?
Ngay cả khi cô ta thực sự muốn gọi điện thoại, cũng không đến lượt người khác ra lệnh cho mình
Tưởng Văn Văn rất không hài lòng với giọng điệu ra lệnh và thúc dục như vậy, vì vậy cô ta liền nói thêm một câu: "Muốn thì tự gọi điện thoại đi, đừng chỉ biết đi làm phiền người khác."
Sau khi lời nói này được nói ra, cả đám người im lặng một lúc.
Có lẽ là mọi người không ngờ được rằng Tưởng Văn Văn lại đột nhiên nói ra điều này, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358253/chuong-1339.html