Những lời này khiến cho trong lòng cụ Giang cảm thấy dễ chịu hơn.
Đương nhiên bà ấy cũng biết rằng bản thân không thể thiên vị cho Giang Mai thêm lần nữa, chỉ có thể cúi đầu mà nhìn về phía cô ta “Giang Mai, là một người con gái, nếu như ngay cả bản thân châu của không hiểu cách trân trọng danh dự của chính mình, vậy thì tương lai sau này sẽ có ai ra sức thay châu chức Sau này không được phạm phải lỗi như vậy nữa
Giang Mai còn muốn nói thêm vài lời nữa, thế nhưng ở dưới ánh mắt của mẹ chỉ có thể buồn bực mà gật đầu. “Thưa bà nội, châu biết rồi a sau này Mai Mai chắc chắn sẽ không nơi nắng lung tung như vậy nữa a." "Um."
Mọi chuyện tưởng chừng như gần đi vào kết thúc, thế nhưng có một số người vẫn không muốn nó hạ màn như vậy.
Mẹ của Giang Mai nhìn thấy đứa con gái củamình lại im lặng chịu thiệt thòi đến như vậy, cảm thấy rất khó chịu, vì vậy cố ý muốn đòi lại công bằng cho đứa con gái của mình.
Vì vậy sau khi bà ta đợi Giang Mai nhận sai xong, liền tiến lên mà nhỏ tiếng nói: "Thưa mẹ, Giang Mai con bé cũng đã nhận sai rồi, nhưng mà vấn đề bạn đầu của chúng ta không phải về Giang Mai đúng không ạ? Mà là về Tiểu Bạch, con nghe nói rằng bây giờ Tiểu Bạch không làm việc, cả ngày chỉ nhốt mình ở trong nhà, ngay cả cơm ăn cũng phải nhờ cha mẹ đưa cho, tuy rằng ý nghĩ của Tiểu Bạch là ý nghĩ của một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358203/chuong-1289.html