Sau khi kiểm tra, mẹ Giang nhận thấy không có gì bất thường, liền thở phào nhẹ nhõm. “Không có vấn đề gì, đã tô son xong chưa?” “Rồi a.” Giang Tiểu Bạch nhét gương trang điểm và son môi vào trong túi xách của mình, sau đó chủ động mở miệng nói: “Chúng ta đi vào đi a?” “Được.”
Bởi vì có vụ việc nhỏ nhặt xen vào, mẹ Giang rất nhanh đã vứt vụ việc của Tiêu Túc ra sau đầu, cùng với đứa con gái của mình bước xuống xe, lúc đi vào trong khách sạn còn ở một bên dặn dò nói: “Ngày hôm nay không hề giống với mọi lần, chú cả của con đã mời rất nhiều người đến, vì vậy con phải biểu hiện cho tốt, phải để cho bọn họ biết được, tuy rằng mẹ và ba con chỉ sinh được một đứa con gái, nhưng mà con lại giỏi hơn bọn họ rất nhiều, có biết chưa?”
Giang Tiểu Bạch: "Mẹ à..... Tại sao con phải so đo với người khác chứ? Con không muốn làm, con lười lắm” “Đứa nhỏ ngốc, đây sao nói là con so đo với người khác chứ? Là con đang giành mặt mũi cho mình, conchính là đứa con gái duy nhất của ba mẹ, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm này rồi.” “Ồ.” Giang Tiểu Bạch thở ra một hơi dài, thật là mệt mỏi mà.
Cả hai người đang đi vào bên trong, ngay bên cạnh cũng có vài người kết giao thành một nhóm đi về phía này, Giang Tiểu Bạch nhìn từ xa thấy trông rất quen måt.
Khi cô ấy vừa đang muốn hỏi mẹ Giang những người đó có phải người quen hay không, liền nghe thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358195/chuong-1281.html