Muốn làm cái gì đều có thể? Nước mắt lưng tròng, Tiểu Nhan không biết phải làm sao để nhìn anh ta.
“Hay là, em hoàn toàn không để tâm đến lời nói của anh?” Hàn Thanh lại hỏi.
Tiểu Nhan vội vàng lắc đầu:
"Không có, em làm sao không để tâm đến lời nói của anh, em nhớ từng lời anh nói."
"Vậy tại sao em lại sợ anh như vậy?"
Tiểu Nhan không thể trả lời.
Lo lắng sinh ra từ tình yêu, và sợ hãi sinh ra từ tình yêu.
Không thể nói rằng vì cô ấy quá thích anh ta và trước kia nhận quá nhiều lời cự tuyệt nên cô ấy rất sợ hãi và bất an, có khi nửa đêm tỉnh dậy, cô ấy còn tưởng rằng đó có thể là một giấc mơ.
Bởi vì giấc mơ này quá đẹp, đẹp đến mức trông chẳng thật chút nào.
Thậm chí, đôi khi cô ấy còn nghĩ, liệu mình có phải là khách trong mơ, và thế giới nào là thực?
“Ngu ngốc.” Hàn Thanh thở dài, đem cô gái nhỏ ôm vào trong cánh tay dài, gõ cằm của cô ấy lên đầu, giọng điệu trầm mặc bất lực: “Em phải cho anh thêm tin tưởng, hay nói, tự tin hơn vào chính mình."
Tiểu Nhan được anh ta ôm trong tay, cô ấy nhẹ nhàng mà ngủ. "Không chỉ là em thích anh, anh cũng thích em."
Giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, âm điệu của anh ta rất thấp, và anh ta rất nghiêm túc với cảm xúc thật của mình nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình.
Tiểu Nhan cảm thấy trái tim mình dần dần tràn đầy cảm xúc, viền mắt cô ấy nóng lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358188/chuong-1274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.