Cuối cùng, cô cũng đã nói được tất cả những gì muốn nói, nói cho tới khi nào xong thì thôi. Tiểu Nhan thở một hơi nhìn Hàn Thanh, trong ánh mắt cô như có vẻ khiêu khích.
Hàn Thanh khẽ run. Anh ta không nghĩ tới cô còn có có một mặt ranh mãnh như vậy. Nếu muốn chơi, Hàn Thanh cũng không ngại trêu chọc cô. Tay anh vốn lau mồ hôi thay cô, sau đó trượt rồi đặt trên vai của cô và ấn xuống. Sau khi nghe cô nói xong, lúc này, hai tay anh ta mở ra một cách đơn giản, áp vào phần gáy trắng nõn của Tiểu Nhan và nâng cô lên.
“Vừa rồi em nói gì? Anh không nghe rõ, em lặp lại lần nữa được không?”
Tiểu Nhan: “..”
Tay anh xách gáy mình, nhiệt độ trên tay không có bất kỳ cách trở nào mà dịch chuyển vào trong cơ thể cô. Tình huống như thế hình như là đang uy hiếp cô, Tiểu Nhan đâu còn dám nói gì.
Cô chớp mắt nhìn anh, không trả lời.
Hàn Thanh hơi nheo mắt lại, hơi thở anh càng ngày càng gần: “Không nói nữa à? Không phải vừa rồi em can đảm lắm sao?”
Tiểu Nhan: “..”
“Dáng người đẹp? Ăn mặc táo bạo? Hợp với khẩu vị của anh?”
Khí thế Tiểu Nhan yếu hơn, nếu cổ của cô không bị Hàn Thanh nâng lên thì lúc này chắc là cô sẽ gục đầu xuống đất.
“Anh là người thế nào, em còn không biết sao?” Hàn Thanh đưa tay gõ đầu cô: “Theo đuổi sự kiềm chế và lý trí mà anh ta từng tự hào, cuối cùng anh ta vẫn nghe theo trái tim mình mà cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358155/chuong-1241.html