Tiểu Nhan ý thức được động tác này, càng cảm thấy vô cùng mất mặt, đành phải úp mặt vào ngực Hàn Thanh, nhắm mắt lại không dám nhìn người khác.
Hàn Thanh không mặc áo cứu sinh, nên ngực anh dày rộng, lúc dựa vào ấm áp không nói, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Ngay từ đầu Tiểu Nhan đã nghe thấy tiếng trái tim đập rất nhanh.
Cô còn tưởng rằng đây là tiếng tim đập của mình, còn đang âm thầm cười nhạo mình mất mặt.
Nhưng mà một lát sau, cô liền phát hiện tiếng tim đập này hình như không phải của cô. Nếu không phải cô thì còn có thể là của ai?
Tiểu Nhan nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh, biểu cảm trên mặt anh rất bình tĩnh, khi cô ngẩng đầu nhìn anh, anh còn cúi đầu nhìn cô lại.
Trong đôi mắt bình tĩnh ẩn chứa gợn sóng, hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi anh hôn cô đến mức động tình.
Nếu không phải quá gần nhau, Tiểu Nhan thật sự không biết…
Người này ở bên ngoài nhìn như không hề bận tâm, nhưng tim đập lại nhanh như vậy.
Hóa ra…. Mất mặt cũng không phải chỉ mình Nghĩ đến chuyện này, Tiểu Nhan lập tức vui vẻ, cô vui vẻ rạo rực cười với Hàn Thanh, vươn tay chọt chọt ngực anh.
“Tim anh đập nhanh thật.”
Ngữ khí mang theo ý “cười trên sự đau khổ của người khác”, giống như cố ý muốn giễu cợt Hàn Thanh vậy.
Hàn Thanh da mặt dày, căn bản không sợ cô cười nhạo, ngược lại còn cầm tay cô đặt trên ngực mình, thấp giọng nói: “Đúng vậy, đều là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358140/chuong-1226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.