Trời ạt Tiểu Nhan nhanh chóng vứt hết đống suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, chậm rãi lên cơ tay.
Buồn cười, mặc dù chụp ảnh kiểu như này khiến cho người ta phải suy nghĩ lung tung, nhưng có cơ hội chụp ảnh chung như thế này, lại còn là do Hàn Thanh chủ động, thì coi như ảnh chụp có khiến người ta có suy nghĩ không được bình thường, thì cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, được chưa?
Cho dù Tiểu Nhan đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nhưng khi ống kính máy quay chiếu về phía hai người, trái tim của cô vẫn đập chệch đi nửa nhịp.
Có lẽ là ánh đèn trên đỉnh đầu sáng quá, hoặc có lẽ là tâm trạng của cô có vấn đề, bởi vì cô đột nhiên cảm thấy từ trên người Hàn Thanh tỏa ra khí lạnh, gương mặt anh có vẻ vô cùng tuấn tú đẹp trai, mà một người đàn ông như thế lại đang ôm cô, bả vai dài rộng vừa đủ để chứa một người nhỏ nhắn như cô.
Hình ảnh này lại có vẻ rất hài hòa.
“Tách tách…
Bất tri bất giác, nhiếp ảnh gia đã chụp xong cho Tiểu Nhan được mấy tấm ảnh, chẳng qua là nhìn tấm nào cũng giống nhau.
Cô không kìm được suy nghĩ tiếp tục chụp thêm mấy tấm nữa, thế nhưng lại cảm thấy, nếu cố chụp thêm mấy tấm ảnh với tư thế giống hệt nhau, mà cứ chụp liền mấy tấm như vậy, thì không biết Hàn Thanh có chê cười cô không nữa.
Cho nên, Tiểu Nhan chỉ nhanh nhanh chóng chóng chụp vài bức cho xong, sau đó cất điện thoại vào, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358130/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.