Nhưng đối với cô ta đây là chuyện tốt, Lâm Thấm Nhi rất tự tin vào năng lực của bản thân mình. Chỉ cần người đàn ông ấy thử một lần thì sẽ biết cô gái nhỏ này vốn không có chút sức hấp dẫn nào.
Nghĩ đến đây, Lâm Thấm Nhi lại nói: “Ừm…
nếu cô ngại ngùng thì tôi sẽ không nói nữa, chỉ là… “
“Hả?” Tiểu Nhan nhìn cô ta đầy nghi hoặc, có vẻ rất tò mò cô ta sẽ nói gì tiếp theo.
Lâm Thấm Nhi lộ vẻ khó xử: “Tôi cảm thấy có lẽ cô không nên nói sẽ tốt với cô hơn, dù sao thì…
cũng không nhất định là sự thật”
Một câu nói này đã thành công khơi dậy sự tò mò của Tiểu Nhan, nếu cô ta không nói như vậy thì Tiểu Nhan sẽ không muốn biết. Bây giờ, cô ta lại ấp a ấp úng như vậy khiến Tiểu Nhan càng muốn biết hơn.
Có chuyện gì sao lại không thể nói cô ấy nghe?
“Thấm Nhị, chị nói cho tôi biết đi”
“Cô thật sự muốn nghe sao?” Lâm Thấm Nhi nhìn cô ấy không chắc chắn.
Tiểu Nhan ậm ừ một tiếng rồi gật đầu lia lịa.
“Ừm, vì cô rất muốn nghe nên tôi mới nói nhé.
Vốn là tôi cũng không muốn nói, nhưng mà…
Trong lúc nguy cấp, cô đã đứng ra giúp tôi nói chuyện, còn đưa tôi đi, cho nên, có một số lời từ tận đáy lòng tôi muốn nói với cô.”
Tiểu Nhan nghe lời này xong thấy sững sờ, thật sự không hiểu Lâm Thấm Nhi là đang ấp úng gì nữa.
“Cô Nhị, rốt cuộc là cô muốn nói gì? Đừng nói nửa chừng thế chứ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358127/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.