Hàn Mộc Từ cười gật đầu. “Không có gì không thích hợp cả, dù sao đối với hai vợ chồng cháu mà nói, họ gì cũng chỉ là một cái biệt hiệu, họ gì cũng không quan trọng
Người bình thường để ý cái họ nhưng đối với hai người Dạ Mạc Thầm và Hàn Mộc Tử đã chịu hết tất cả giày vò mà nói, loại đồ vậy như danh lợi này căn bản không đáng nhắc đến
Cô chỉ mong ngày tháng tiếp theo có thể sống bình an là được, những thứ khác đều không nghĩ nữa.
Nhìn Dạ Mạc Thầm một cái thấy trong mắt anh không có bất cứ vẻ phản đồi nào mà là cười nhạt yêu chiều nhìn cô, Hàn Mộc Tử liền mở miệng thương lượng với anh. “Đậu Nhỏ theo họ ông ngoại, Giá Nhỏ theo họ Dạ của anh, thế nào?”
Dạ Mạc Thầm nghe xong thân hình có hơi chấn động, cô vậy mà cũng keo anh vào rồi, nhưng cô thì lại không có gì cả.
Nhìn dáng vẻ sinh con đau khổ kia của cô, Dạ Mạc Thâm mím môi, vừa định nói chuyện.“Họ Hàn còn có anh trai em mà? Anh ấy và Tiểu Nhan đã ở bên nhau rồi, còn cần lo về sau không có đứa trẻ nào họ Hàn sao?"
Cũng đúng. Dạ Mạc Thâm nghe đến đây cuối cùng cũng thoải mái, nhàn nhạt cười lên “Huống gì em cảm thấy Dạ Nhai Nhai nghe có vẻ càng dễ nghe hơn một chút Dạ Nhai Nhai, Dạ Nha Nha, đáng yêu biết bao “Được, đều nghe em hết
Tuy hai vợ chồng họ đều đáp ứng rồi, nhưng ông cụ Uất Trì vẫn tồn trọng ý kiến của Đậu Nhỏ, ông cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358104/chuong-1190.html