Dáng vẻ hiện tại của Tiểu Nhan thực sự yếu ớt đáng thương.
Tóc tại bù xù, một bên mặt sưng phù, ướt đẫm nước mắt, trên người thì mặc bộ đồ của anh, tủi thân hết sức. “Không đi bệnh viện thì vết thương phải làm sao bây giờ?” Hàn Thanh cố gắng nhỏ giọng, nhẹ nhàng hỏi. “Em không đi viện đầu, cũng không muốn về nhà. Tiểu Nhan vùi mình vào gối, âm thanh rầu rĩ truyền đến: “Anh thả em ở khách sạn nào đó là được.
Cô nhóc này nói năng linh tinh gì vậy? Thời điểm này không đi bệnh viện đã đành, anh ta làm sao có thể đưa cô đến khách sạn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Thanh bèn mang cô về nhà. Nơi này là chỗ sinh hoạt cá nhân của anh, không có người giúp việc, cũng không phải chỗ ở thường ngày của nhà họ Hàn. Lúc Tiểu Nhan xuống xe liền cảm thấy nghi ngờ. “Đây là đâu?”“Nhà tôi.”
Dứt lời, anh bế bổng cô lên đi vào trong nhà. Tiểu Nhan để anh ôm cô, xung quanh toàn là hơi thở của anh. Rõ ràng ngày hôm qua mới quyết định cả đời này không bao giờ dây dưa với anh.
Nhưng người đàn ông này đã cứu cô vào lúc cô tuyệt vọng nhất, cho cô cảm giác tin cậy an toàn. Cô không kiềm chế được bản thân mà rúc vào lòng anh.
Bước chân Hàn Thanh hơi ngừng lại, anh cũng cảm giác được sự chuyển biến của cô. Hàn Thanh nghĩ là cô vẫn sợ hãi nên ôm chặt hơn, giọng nói trầm ẩm lộ ra sự dịu dàng. “Đừng sợ. Loại chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa đâu.” Tiểu Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1358063/chuong-1149.html