Nói đến đây, ba Chu còn đưa tay nắm lấy tay La Tuệ Mỹ, chắc hẳn La Tuệ Mỹ cũng không ngờ ba Chu lại có thái độ như vậy.
Sự việc diễn ra đột ngột khiến La Tuệ Mỹ có chút bối rối.
Bà nhìn ba Chu chằm chằm, đôi mắt ánh lên vẻ hoài nghi.
“Ông uống nhầm thuốc à?” Bà hỏi.
Ba Chu: “…”
La Tuệ Mỹ tiếp tục nhìn ông chằm chằm: “Chắc không phải bị tông xe đến ngớ ngẩn chứ?
Hay là tôi đi tìm bác sĩ khám cho ông?”
Ba Chu: “…”
Nụ cười trên gương mặt ông không còn duy trì được nữa, lúc này cảm xúc ấp ủ trong lòng cũng biến đâu mất.
Ông ấy thực sự không nên nói chuyện với La Tuệ Mỹ với thái độ này.
“Không đúng, ông có chuyện gì sao? Sao đột nhiên trở nên như thế này? Ông Tô, ông đừng làm tôi sợ, có phải là …” “Được rồi” Ba Chu ngắt lời bà, bất lực nói: “Chỉ là tôi suýt đi qua cửa địa ngục nên muốn làm rõ mọi chuyện. Giữa gia đình cũng đâu có gì phải để bụng, trước đây sai cũng đã sai rồi, bây giờ nhận lỗi cũng chưa muộn. Sao bà cứ phải nói thành tôi có bệnh thế?”
La Tuệ Mỹ khựng lại một lúc, cuối cùng cũng có phản ứng, vẻ mặt như chợt hiểu ra.
“Thì ra là như thế, hèn gì đột nhiên nói tiếng người…”
Ba Chu: “..”
Quên đi, ông không nên nói tiếp, nếu không e là sẽ bị chọc tức đến đau tim mất.
“Nhân tiện, tôi thấy gần đây dì Trương rất thích đến nhà chúng ta chơi, mỗi lần đến bà ấy đều hỏi thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357949/chuong-1035.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.