Nghe xong, Hàn Mộc Tử lại càng không hiểu.
Thế nhưng cô nghĩ đến hiện vừa rồi của Dạ Mạc Thâm và còn cả lời nói hiện tại của anh nữa thì cũng đại khái có thể đoán ra được.
Vừa nãy anh nhìn thấy Hàn Tuyết U, nếu trí nhớ của anh bị kích thích, vậy thì có lẽ hiện tại anh đã nhớ ra một số chuyện nhỏ nhặt có liên quan tới Mạnh Tuyết U. Nhưng anh cũng chỉ nhớ ra một đoạn ngắn mà không hề nhớ ra toàn bộ.
Cho nên anh mới nói với cô rằng anh với Mạnh Tuyết U không có quan hệ gì hay sao?
Vì để chứng thực cho suy đoán của mình, Hàn Mộc Tử liền cười cười, hỏi anh: “Chẳng lẽ anh đang nói đến người đang nằm bên trong kia hay sao?”
Vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm rất bình tĩnh, môi mỏng mím chặt, từ đầu đến cuối mắt không rời khỏi mặt Hàn Mộc Tử, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô.
Tuy rằng anh không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cũng không phủ nhận nên Hàn Mộc Tử biết rằng mình đã đoán đúng “Nếu sau khi nhìn thấy cô ấy thì anh mới nhớ ra chuyện này, vậy thì… Chắc hẳn là kí ức về cô ấy”
“Không phải kí ức về cô ấy”
Hàn Mộc Tử kinh ngạc: “Vậy thì đó là gì?”
“Chuyện mà anh nhớ ra là đôi bông tai màu hồng nhạt”
Hàn Mộc Tử vô cùng kinh ngạc đến mức trợn trừng cả 2 mắt, không hiểu vì sao đột nhiên tim lại đập nhanh một cách khó hiểu.
Đôi bông tai màu hồng nhạt.
Không ngờ anh…lại nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357929/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.