€ó vẻ bởi vì đầu óc chưa tỉnh táo hẳn nên Hàn Mộc Tử gật đầu đồng ý, cô cảm thấy không có vấn đề gì nên lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Dạ Mạc Thâm ôm cô đi ra ngoài. Sau khi đi được mấy bước, dường như Hàn Mộc Tử chợt nhớ đến điều gì đó nên cô lại mở mắt nhìn chằm chằm Dạ Mạc Thâm.
“Không đúng, anh thả em xuống”
Bây giờ cô đang ở công ty, cô còn rất nhiều việc vẫn chưa xử lí xong thì sao cô có thể rời đi?
Hơn nữa, lúc này đây Hàn Mộc Tử mới nhận ra bản thân vì quá mệt mà ngủ quên mất, như thế này sao có thể trở thành một tấm gương tốt đây?
Là một cấp trên của công ty nhưng lại ngủ quên trong thời gian làm việc, ngủ say đến nỗi Dạ Mạc Thâm đến cũng không biết.
Dạ Mạc Thâm đứng lại, anh nhíu mày nhìn cô.
Sao tỉnh nhanh vậy?
“Nhanh lên, anh mau thả em xuống”
Hàn Mộc Tử đẩy anh, cô giãy dụa muốn từ trong ngực anh xuống. Dạ Mạc Thâm càng ôm cô chặt hơn, anh lên tiếng với vẻ không vui.
“Em làm gì vậy?”
“Đã đến giờ tan làm.” Anh nhắc nhở.
Đã đến giờ tan làm sao? Hàn Mộc Tử nghe xong thì sắc mặt cô thay đổi liên tục, vẻ mặt như bị sét đánh. Cô nhớ rõ cách thời gian tan tâm còn rất lâu mà, cô ngủ quên đã đành, thế mà còn ngủ đến tận giờ tan làm luôn ư?
Xong rồi, xong rồi…
Ngay lúc Hàn Mộc Tử đang tự trách, bên tai cô vang lên giọng nói của Lãnh Nguyệt Nguyệt.
“Nữ thần Mộc Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357922/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.