Vu Ba mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: "Ông cụ nói, trẻ con thì không rười bố mẹ được, các người đều muốn về nước, vì vậy cứ để cậu bé đi theo các cậu, hơn nữa ông cũng không phải là người quá đáng, cháu ngoại đã ở quan năm với ông, ông ấy đã rất vui vẻ rồi, vì vậy...
Nói đến đây, Vu Ba ngừng lại, sau đó nhìn Đậu Nhỏ một cái
Hàn Mộc Tử ý thức được gì đó, nhẹ nhàng nhéo nhéo đôi má của Đậu Nhỏ.
"Đây Nhỏ à, con đi tầm trước đi, sau đó vào phòng đợi mẹ một chút, được không? Con đưa hành lí của con vào trong phòng cha con nhé."
"A, vâng a mami. Vậy Đậu Nhỏ đi tầm trước nhé.
Sau khi Đậu Nhỏ rời đi, Ilàn Mộc Tử mới mở miệng nói: "Chủ Vụ, hôm nay chủ qua đây, chắc còn có chuyện gì nữa đúng không?"
Vu Ba gật gật đầu, lấy ra một chiếc tui bang giấy bồi từ trong cặp tài liệu rồi đưa cho Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử nhìn thấy chiếc túi bằng giấy bồi kia có chút không dám nhận.
Lần trước Uất Trì Kim đưa cho cô một chiếc hộp
Trong hộp có một chiếc vòng cổ kim cương vô
nhỏ.
cùng giá trị, lần này lại cho cô một túi giấy bồi, không phải định cho cô tiền đấy chứ? "Cô chủ?" Thấy cô ngày người nhìn vào túi giấy
bồi, Vu Ba gọi cô một tiếng. Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần: "Chú Vu? Cái này... Có thể hỏi một chút là cái gì không?"
Vu Ba cũng không trả lời, chỉ là tự mình đưa chiếc túi giấy bồi thần bí mà đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357911/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.