Dạ Mạc Thâm nói muốn nghỉ ngơi, Hàn Mộc Tử không dám từ chối, cẩn thận dìu anh về phòng nghĩ ngơi.
Dạ Mạc Thâm thật sự rất mệt mỏi, vì vậy lúc này cho dù là có ở cùng cô, anh muốn làm gì cũng là bất lực mà thôi. Hàn Từ rất quan tâm chăm sóc cho anh, đợi khi Dạ Mạc Thâm nằm xuống rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang chăm sóc cho một đứa trẻ vậy. . truyện tiên hiệp hay
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thậm nuốt nước bọt, không kiểm được nắm lấy tay cô, khàn giọng nói: "Lên đây."
Hàn Mộc Tử đột ngột bị nắm lấy tay, liếc nhìn anh một cái. "Anh làm gì đấy?" “Ngủ cùng nhau đi
Hàn Mặc Tử ngạc nhiên sau đó gương mặt đò bừng, lườm anh một cái: "Đã là lúc nào rồi anh vẫn còn có tâm tình nghĩ đến chuyện này
Nói xong, cô tức giận dầy Da Mạc Thâm ra, hất tay anh ra.
Dạ Mạc Thâm họ khan một tiếng, vẻ mặt Hàn Mộc Từ lại trở nên căng thẳng, vội vàng đến gần: "Anh không sao chứ?"
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, Dạ Mạc Thâm chầm chậm đưa tay ra, vuốt má cô, cười nhạt nói: "Em tự mình xem bây giờ đã là lúc nào rồi, anh bảo em lên ngủ với anh, em đang nghĩ gì vậy chứ?"
Hàn Mộc Tử: "... anh, anh lẽ nào lại chẳng có ý đó "Ý nghĩ gì cơ?" Da Mạc Thâm khẽ nheo mắt, khỏe môi khẽ nhếch lên: "Dạ phu nhân, xin hỏi ý mà bà Da đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357903/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.