Mà lúc này, Tiểu Nhan trốn ở trong phòng, cũng không dám thở mạnh một cái.
Hi vọng Hàn Mộc Từ bọn họ không phát hiện gì khác thường, nếu như biết cô ấy và Tiêu Túc hôn nhau, vậy cô ấy... Thật không còn mặt mũi gặp Hàn Thanh.
Tiểu Nhan dựa vào ván cửa, muốn nghe xem bên ngoài đang nói cái gì, có lẽ do khoảng cách quá xa, cũng có thể là cửa này cách âm quá tốt.
Cô dùng tất cả sức lực cũng chỉ có thể nghe ra bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Nhưng cụ thể là nói cái gì thì không nghe rõ.
Tiểu Nhan vừa sốt ruột vừa buồn bực, rốt cuộc Tiêu Túc kia xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại khôn cô ấy?
Tuy... nụ hôn kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Nhưng sau đó, hình như anh ta.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cảm thấy mặt mình có chút nóng lên,
Cho đến khi bên ngoài không còn âm thanh, trong lòng Tiểu Nhân mời buông lỏng, cũng không biết Hàn Thanh có đi theo họ trở về không, cô ấy rất muốn biết lại chột dạ không dám đi ra ngoài.
Lúc Tiểu Nhân đang căng thẳng đến nỗi không dám động đậy, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Nhan lập tức cảm thấy tê cả da đầu, thân thể phản xạ có điều kiện mà thẳng tắp, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Là ai?
Lại tới gõ cửa lúc này? "Không bị lộ, yên tâm đi."
Lúc cô ấy đang nghi ngờ, ngoài cửa phòng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Đây là.... Giọng của Tiêu Túc!
Tiểu Nhan tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357901/chuong-987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.