Bởi vì Hàn Thanh để cô ở chỗ này, cho nên trước khi anh ấy quay lại, Tiểu Nhan không dám xê dịch bước chân một bước.
Vết thương vẫn còn đang chảy máu, nhưng trong lòng cô đã bị sự ngọt ngào che kín, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến tương lai của cô và Hàn Thanh, nếu như, nếu như luật này có thể thuận lợi phát triển, hí hí hí…
Trong lòng Tiểu Nhan âm thầm cười.
Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài cửa, Tiểu Nhan nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn máu trên vết thương của mình giống như là chảy không đủ nhiều.
Cô ấy nhanh chóng xoa mạnh lên vết thương.
Quả nhiên, máu tươi lại chảy ra. Thuận nước đẩy thuyền, cô ấy không thể để bị thương vô ích được, phía lợi dụng thật tốt cơ hội này mới được.
Lúc Hàn Thanh đi vào, Tiểu Nhan đã bày xong tư thế, nhìn chằm chằm vào vết thương của mình rồi nhíu mày đứng đó.
Triệu Húc đi qua, nhìn thấy vết thương của cô đang chảy máu, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Nhan oan ức lắc đầu: “Không biết….”
Giọng nói yếu ớt, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.
Hàn Thanh: “…”
Mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Hàn Thanh không có nghi ngờ, anh ấy lau sạch vết máu trên tay cô ấy, sau đó dùng tăm bông giúp cô sát trùng rồi dán băng y tế cho cô.
Trong lúc đó, Tiểu Nhan nghiêm túc nhìn Hàn Thanh đàn giúp cô xử lý vết thương, trong đáy mắt đều là anh ấy, cho nên khi Hàn Thanh xử lý vết thương xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357876/chuong-962.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.