'Ngủ rồi sao?"
Sau khi nghe câu này, Tiêu Túc có chút kinh ngạc, dù sao vừa rồi anh cũng đang trao đổi với Dạ Mạc Thâm làm sao để Đậu nhỏ không phát hiện ra tối nay sắc mặt Dạ Mạc Thâm có khác người.
Kết quả là Đậu nhỏ lại không ra.
Tiêu Túc lại phải quay sang nhìn Dạ Mạc Thâm, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của anh.
Dạ Mạc Thâm suy tư một lúc rồi gật đầu, lúc này Tiêu Túc mới nhìn về phía người giúp nói: " Được, vậy cô chăm sóc thắng bé cho tốt, ngày mai chúng tôi qua đón thắng bé về nhà."
"Dạ, cậu chủ"
Xe chậm rãi rời đi, Dạ Mạc Thâm lấy di động ra gọi điện thoại cho Hàn Mộc Tử.
Chưa đón được Đậu nhỏ, chuyện này phải báo với cô một tiếng mới được.
Hàn Mộc Tử nằm trên giường, bây giờ đã rất muộn, Dạ Mạc Thâm đến giờ vẫn chưa đón Đậu nhỏ trở về, cũng không gọi điện thoại cho cô, không biết xảy ra chuyện gì.
Ngay khi cô cảm thấy chán muốn chết, muốn lập tức cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dạ Mạc Thậm hỏi xem sao, lại nhận được điện thoại của Dạ Mạc Thâm.
Hàn Mạt Tử nhanh chóng đưa điện thoại lên
"Alo?"
tai.
Nghe thấy điện thoại truyền ra tiếng nói sốt ruột của Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thầm gần như có thể hình dung ra biểu cảm và vẻ mặt của cô lúc này, trong cổ họng khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp.
"Lo lắng như vậy sao? " Hàn Mộc Tử nghe được Dạ Mạc Thâm dùng giọng điệu trêu chọc nói chuyện với mình, nhưng cô bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357871/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.