Cô ấy không chắc chắn có phải Hàn Thanh sẽ thật sự muốn đưa áo khoác cho mình mặc hay không, định ngăn lại động tác của Hàn Thanh, lại sợ khi mình mở miệng Hàn Thanh sẽ phủ nhận, sau đó là do cô ấy tự mình đa tình.
Thế nhưng không có nói, lát nữa nếu như anh ta thật sự cởi áo khoác ra cho cô ấy mặc, chẳng lẽ người phải chịu lạnh đến đông cứng là anh ta sao?
So với để Hàn Thanh chịu lạnh, Tiểu Nhan tình nguyện để người bị chịu lạnh là mình nha!
Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ những thứ này, Hàn Thanh đã cởi áo khoác ra, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô ấy, cầm áo khoác đi lên phía trước.
Tiểu Nhan thấy thế, vô thức lùi về sau.
"Không muốn!"
Bổng nhiên bước chân của Hàn Thanh dừng lại, anh ta nhíu mày,
"Tới, mặc quần áo vào!"
"Không đâu!" Tiểu Nhan quật cường đối mặt với anh ta, cần môi dưới kiên định lắc đầu: "Anh cứ mặc đi, tôi không lạnh!"
Đáy mắt của Hàn Thanh xuất hiện vẻ không vui và không kiên nhẫn, lông mày nhíu càng sâu, làm sao cô gái này có thể không nghe lời như thế? Anh ta hơi nheo mắt lại: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Tự mình tới mặc hay là tôi mặc cho cô?"
Tiểu Nhan: "...
Nếu như có thể... Đương nhiên là cô ấy hi vọng Hàn Thanh tới mặc cho mình rồi.
Đàn ông tự tay mặc quần áo giúp phụ nữ, đây là một việc lãng mạn cỡ nào chứ.
A, không đúng không đúng!
Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357857/chuong-943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.