Vu Ba suy nghĩ một lát, có vẻ như sự ngăn cản của ông cụ không làm cho hai người lay động, ngược lại còn làm cho hai người kiên định hơn nữa.
Trên thế giới này, chắc hẳn không có gì là tình cờ, chỉ có những điều tất yếu.
Nếu không thì, sau khi cậu chủ Thâm mất trí nhớ, làm sao lại một lần nữa yêu lại mợ chủ nhỏ? Hơn nữa còn không lay động?
"Nói cũng đúng, vậy thì ý của ông chủ là… sau này sẽ không ép cậu chủ Thâm đính hôn cùng cô Đoan Mộc nữa?"
Lời nói này, Uất Trì Kim lập tức không hài lòng mà đứng lên: "Cái gì mà tôi ép hai đứa nó đỉnh hôn? Vu Ba, ông nghe lại xem ông nói gì thế hả? Hơn nữa, tình hình bây giờ con bé Tiểu Tuyết, chắc không thể đính hôn cùng Thâm được nữa.
Nói đến tình hình của Đoan Mộc Tuyết, Vu Ba có chút thương tiếc: "Đáng tiếc cho một cô gái tốt như vậy, sao lại làm ra chuyện như vậy cơ chứ?"
Hai người cùng thở dài một tiếng. Nhưng mà rất nhanh, Uất Trì Kim lại nhớ đến chuyện quan trọng.
Bây giờ ông cụ là người đã có chất ngoại, phải đi thăm chất ngoại của mình mới được.
Rất nhanh Uất Trì Kim đã bảo Vu Ba dìu ra khỏi phòng, nhưng lúc này trong phòng khách lại trống không, không có một ai ở đó cả.
Làm cho Uất Trì Kim có cảm giác không biết đã có chuyện gì xảy ra, dường như mọi thứ đều do ông cụ tưởng tượng ra.
Đúng lúc này, Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan cùng nhau mở cửa quay lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357840/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.