Lach cach...
“Thả con xuống, ba xấu xa, mau thả con xuống đi, con muốn đi tìm mẹ!”
Giọng nói ngây thơ của một đứa trẻ vang lên trong không gian yên tĩnh, âm thanh từ hành lang ở phía bên kia truyền đến rất rõ ràng.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Am!
Giây tiếp theo, bọn họ nghe thấy tiếng cửa nhà
bị đóng lại.
Hàn Mộc Tử đã bị sững sờ trong cỡ chững hai giây, bỗng chốt đứng dậy đi ra ngoài cửa. Tổng An và Tiểu Nhan cũng đứng dậy theo, Uất Trì Kim và Vu Ba bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự nghi ngờ trong mắt của đối phương.
Một lúc lâu sau, Vu Ba mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ là cậu Thâm đã trở về rồi à?"
Lúc này Uất Trì Kim mới vội vàng chống nạng đứng dậy.
Hàn Mộc Tử vẫn chưa đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang ắm Đậu Nhỏ tiến vào, trên cơ thể anh còn mang theo không khí lạnh ở ngoài trời, khuôn mặt đẹp trai có chút tái nhợt vì lạnh rét, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp như trước, đôi môi mỏng mím chặt lại, có vẻ như không hề cảm thấy lạnh một chút nào cả.
Điều quan trọng nhất là mắt trái của anh ấy có vẻ hơi đen.
Đậu Nhỏ bị anh dùng một tay ôm vào lòng, giống như một chú gà còn nhỏ.
“Thả con ra, người ba xấu xa này!”
Từ khi ở bên ngoài Đậu Nhỏ đã muốn xuống để tự mình bước đi rồi, nhưng cho dù cậu bé có cố gắng đến thế nào, Dạ Mạc Thâm vẫn không buông lỏng bàn tay đang ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357836/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.