Nói xong, Hàn Mộc Tử đặt chiếc đĩa xuống trước mặt ông Uất Trì Kim rồi quay lưng bước đi.
Ông Uất Trì Kim nhìn đĩa thịt bò nóng hổi trước mặt, rồi lại nhìn bóng lưng của Hàn Mộc Tử, hậm hực: “Đừng có tưởng là đặt đây thì tôi sẽ ăn nhé.”
Vu Ba ngồi kế bên uống nửa bát canh, con sâu ham ăn trong bụng đã bị đánh thức, nghe ông Uất Trì Kim nói câu này xong, bèn hỏi:
“Thưa ông, nếu ông chế thịt bò dai quá thì để cho tôi đi, rằng tôi khá là chắc.
Nghe thấy vậy, ông Uất Trì Kim tức tối: “Anh
nói sao? Ý anh là răng tôi yếu à?”
Vu Ba gãi mũi, cười xòa: “Thì nghe ông nói là thịt dai quá còn gì, cho nên...
Có lẽ là bị khích bác nên ông Uất Trì Kim cầm đũa gắp ngay một miếng nhúng qua nước chấm rồi bỏ vào miệng, hương vị ngon tuyệt vời, vị của nước chấm cũng rất đặc biệt, khác hẳn với bình thường ông vẫn ăn.
Ông Uất Trì Kim không nhịn được hỏi: “Đây là nước chấm gì thế?”
Tống An trả lời: “Thôi đừng hỏi, ông không mua được đầu.
Vu Ba: “Sao lại thế?”
Tiểu Nhan cười bẽn lẽn: “Nước chấm này cháu vừa mới pha, ông thích nước chấm này ạ? Vậy lát nữa cháu làm một ít để ông mang về nhé?”
Nghe vậy, ông Uất Trì Kim tỏ ra ngạc nhiên, không ngờ cô gái trẻ tuổi này lại pha được món nước chấm như thế.
Hàn Mộc Tử cũng tát nước theo mưa: “Tiểu Nhan nấu ăn giỏi lắm, nước chấm cũng là cô ấy vừa đến rồi mới pha đấy ạ.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357831/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.