Vấn đề này, Hàn Mộc Tử hỏi một cách gian nan, giọng nói như bị ách lại trong cổ họng không phát ra ngoài được.
Dạ Mạc Thâm nhìn khuôn mặt tái nhợt như trong suốt của cô cười: "Anh không xứng được biết sao?"
Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Mộc Tử không nói gì, cô không biết làm sao để giải thích chuyện này với Dạ Mạc Thâm, cô có dự cảm anh có thể sẽ biết, nhưng quả thực chưa chuẩn bị xong anh biết rồi thì làm sao.
Nhìn cô bỏ tay bỏ chân đứng ở đó, một câu cũng nói không ra, đôi mắt màu đen của Dạ Mạc Thâm chợt hiện lên vẻ thất vọng, lạnh giọng: "Nếu như anh không hỏi, có phải em vẫn sẽ gạt anh không?"
Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Không phải..." "Anh nhìn rất dễ gạt sao? Giống một tháng ngu?"
Anh đứng lên từ trên ghế sô pha, thân thể cao lớn ép tới gần Hàn Mộc Tử, hơi thở quanh người đều bao phủ Hàn Mộc Tử.
Thấy bộ dáng này của anh, Hàn Mộc Tử có chút sợ, bước chân theo bản năng lui về phía sau.
Nhưng động tác này càng làm cho Dạ Mạc Thâm nghĩ cô sợ anh, lập tức liền bị kích thích, chợt híp mắt lại, từng bước tới gần cô, cho đến khi Hàn Mộc Tử không còn đường lui, phía sau lưng đã đụng phải mặt tường lạnh lẽo cứng rắn.
"Anh, anh bình tĩnh một chút, em không có lừa anh, anh... A..." Hàn Mộc Tử còn chưa nói hết, cổ tay đã bị Dạ Mạc Thâm dùng lực mạnh giữ lại, sau đó đặt lên trên đỉnh đầu: "Không gạt tôi? Vậy em nói cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357823/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.