Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử lắc đầu, khẽ nói: “Con cũng không rõ, đi một bước trước tính một bước đi.”
Tống An cẩn thận nhìn cô một cái, cuối cùng nhẽ vỗ tay cô nói: “Làm khó đứa trẻ như con rồi.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe giống như có tiếng người đang mở cửa, lỗ tai Hàn Mộc Tử bỗng nhúc nhích, lập tức liếc nhìn đồng hồ.
“Mạc Thâm tan làm rồi, dì nhỏ, trưa hôm nay dì ở đây ăn cơm đi, chúng ta cùng nhau ăn.”
Tống An suy nghĩ, không từ chối, gật đầu nói được.
Hàn Mộc Tử đi vào nhà bếp, sau khi bước vào cô mới đột nhiên nghĩ tới một việc, tối hôm trước Dạ Mạc Thâm trúng thuốc, trong lúc cô mơ màng dường như có gọi tên anh.
Dựa theo biểu hiện mấy ngày nay của Dạ Mạc Thâm, anh hẳn không có phát hiện.
Sau khi Dạ Mạc Thâm vào cửa, nhìn thấy có thêm một bóng người trong nhà, là dì nhỏ của Hàn Mộc Tử, đông tác trên tay anh dừng lại, sau đó gật đầu với Tống An rồi nói.
“Dì Tống, dì cũng ở đây?”
Tống An mỉm cười nhìn anh khẽ gật đầu: “Tan làm rồi?”
“Vâng.” Dạ Mạc Thâm gật đầu, lúc này là giữa trưa, anh vốn có thể ăn cơm trưa ở công ty, nhưng vừa nghĩ tới trong nhà chỉ có một mình Hàn Mộc Tử, cho nên anh lại vội trở về.
Trong phòng khách chỉ có một mình Tống An, Dạ Mạc Thâm nghĩ cô ấy nhất định ở nhà bếp.
Đúng lúc Tống An cũng lên tiếng nói: “Mộc Tử trong nhà bếp đấy.”
“Được, dì ngồi trước, cháu tới nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357800/chuong-886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.