Câu nói này hoàn toàn làm cho Đoan Mộc Tuyết ngây dại.
Cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ có người nói chuyện với cô ta như thế, lại muốn cô ta đi chết đi?
Đôi mắt của Đoan Mộc Tuyết lớn như chuông đồng hồ vậy, biểu hiện ánh mắt như không thể tin nổi nhìn về hướng của Tống
“Cô, cô nói gì thế…” Môi cô ta run rẩy hỏi. Tống An cũng nghiêng mắt liếc cô ta, nghe thế có chút buồn cười cong khóe môi lên: “Sao vậy, câu nói đơn giản như thế cô cũng không nghe hiểu hả? Tôi suy nghĩ, nhìn cô cũng đâu giống như loại người đầu heo đâu, sao ngay cả câu nói của tôi cũng không nghe hiểu vậy? Dù sao… Mấy thủ đoạn ba xu cô cũng có thể dùng được mà!”
Nghe thấy câu nói cuối cùng này, Đoan Mộc Tuyết hơi thở gấp rút đi mấy phần, bả vai theo bản năng rút về phía sau, tay nắm chặt lấy mền, mí mặt rủ xuống không dám nhìn thẳng đôi mắt của Tống An.
Câu nói vừa rồi của Tống An, rõ ràng là biết cô ta đã làm những chuyện gì.
Nhưng mà, cô ta làm sao mà biết được, cô ta thật ra là ai?
Đôi tay của Tống An khoanh lại trước ngực, giọng điệu không mất tốt nói: “Làm sao vậy? Tôi còn chưa nói gì hết mà, cô lùi về phía sau làm gì chứ? Làm như tôi ăn hiếp cô không bằng? Cô thật biết cách giả vờ đáng thương.”
Nói đến đây, cô ta khựng lại một chút, sau đó nhìn về Uất Trì Thâm: “Cũng khó trách được, ông cạ nhà họ Uất Trì bị cô dỗ ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357796/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.