Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Từ nói không đau lòng là giả, vẻ mặt cô đại biển, lao vào tắt với nước.
Hàn Mộc Từ cúi người xuống, đụng vào bả vai của Dạ Mạc Thầm, phát hiện cả người anh lạnh buốt, ngâm người trong nước lạnh lâu như vậy, lại thêm được tính của thuốc phát tác, hiện tại chắc chắn anh đang thống khổ không chịu nổi.
Quần áo của anh nặng nề khoác lên người anh,
Hàn Mặc Tử chỉ có thể vụng về giúp anh cởi cúc áo, cởi quần áo dính nước nặng nề trên người xuống. Nếu để cho anh dùng nước lạnh thì cũng không phải là không được, nhưng ước chừng sẽ phải ngâm từ tối khuya đến tận sáng sớm.
Hiện tại đang là mùa đông, nếu để anh ngâm nước lạnh đến sáng thì có khả năng anh sẽ bị đông cứng mát. “Anh nhúc nhích chút, cởi áo khoác này ra Áo khoác bị ngắm nước thật sự là rất nặng, Hàn Mộc Tử phải cố hết sức đẩy mạnh vai của Da Mạc Thám.
Dạ Mạc Thầm mặt không biểu cảm đang ngồi dựa vào tường rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt sâu kín rơi vào trên khuôn mặt của cô: “Không phải anh đã bảo em đừng đi vào rồi sao?"
Giọng nói của anh nghe giống như không có chút sức lực nào, còn mang theo chút run run.
Hàn Mộc Tử không cần ngẩng đầu lên cũng biết ánh mắt lúc này của anh tĩnh mịch như một con sói đang ẩn núp trong bóng tối, cô không nhìn vào mắt anh, lại lặp lại câu nói vừa nãy.
Thế nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn không động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357786/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.