Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mộc Tử ngồi trên giường một lát, cuối cùng lại nằm xuống chiếc giường đã được trải chăn sẵn.
Cô trở mình một cái, nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.
Cô thực sự không muốn Dạ Mạc Thâm và ông ngoại anh xảy ra xung đột thậm chí là rạn nứt chỉ vì mình, cho nên lúc đó nhìn thấy quản gia bất đắc dĩ đứng trước cửa cầu xin anh quay về như vậy.
Hàn Mộc Tử lại mềm lòng.
Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy mình quá dễ mềm lòng rồi, Đoan Mộc Tuyết muốn gặp anh, làm sao có thể là lý do đơn giản như vậy được?
Ngẫm nghĩ lại, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, ở tong nhà Uất Trì, cho dù Đoan Mộc Tuyết có mưu mô như thế nào cũng không thể thoát được ánh mắt của Uất Trì Kim đầu, trừ khi... Uất Trì Kim cũng giúp đỡ cô ta. Nghĩ đến vậy, Hàn Mặc Tử bằng nhiên ngôi bật dây.
Trong lòng có một cảm giác không yên lòng nhưng mà cô mà chạy ra ngoài vào nửa đêm, lỡ dụng phải chuyện gì thì chỉ gây thêm chuyện cho Da Mạc Thảm mà thôi.
Cô cũng không hề quân câu nói Dạ Mạc Thâm nói với cô trước khi đi, chờ anh quay về.
Có sốt ruột đi nữa, cũng phải tin tưởng anh đúng không?
Anh nói chở anh quay về, vậy thì anh chắc chắn sẽ quay về.
Hàn Mộc Tử không ngừng an ủi chính mình, lại nằm xuống lần nữa, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, Hàn Mặc Từ không hề cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357782/chuong-868.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.