Lời giải thích có chủ ý này khiến Da Mạc Thâm nhìn cô nhiều hơn một chút.
Ảnh mắt kia rất sâu, không biết đã in cái gì.
Một lúc sau, anh mới trầm giọng nói: "Không cần giải thích với anh."
Giọng nói của anh nặng nề, nghe không ra cảm xúc, Hàn Mộc Tử nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh không trách em chuyện em không nói với anh chuyện trong nhà sao?"
Màn đêm buông xuống, đèn đường xung quanh dần dần sáng lên, bầu trời cũng dần dần bị bóng tối thay thế.
Xe chậm rãi lại đi, bầu không khí trong xe yên tĩnh một lúc lâu rồi giọng nói của Dạ Mạc Thâm vang lên lần nữa. “Đợi đến thời điểm, tự khắc em sẽ nói cho anh."
Khaong cách câu nói này rất dài, Hàn Mặc Tử không biết phải trả lời anh như thế nào, nhưng mà cô có thể cảm giác được cảm xúc của Dạ Mạc Tham không biến hóa quá lớn, chắc hán là không còn tức giận có chuyện vừa nãy.
Nghĩ lại thì chủ là một cuộc điện thoại thôi mà. Có cái gì mà tức giận
Chi là cô hơi chột dạ, hơi quá mức mẫn cảm mà thôi.
Nghĩ như vậy, Hàn Mặc Tử liền bình thường trở lại.
Xe nhanh chóng đến chỗ ở mới, Dạ Mạc Thâm tìm cho cô một chỗ có hoàn cảnh rất là yên tĩnh, đó là một căn phòng chung cư, phương diện an toàn tốt hơn chỗ cũ rất nhiều, đi vào là trực tiếp quét thẻ cổng.
Hai người đi thang máy lên tầng sáu, rương hành lý vẫn luôn được Da Mạc Thâm xách trong tay, mà tay cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357770/chuong-856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.