Hàn Mộc Từ tưởng rằng mình nghe nhầm.
Dạ Mạc Thầm lại bảo cô nhận tiền của Uất Trì
Kim? "Đây là ông cho cháu dâu của mình." Dạ Mạc Thâm dừng dưng nói: “Lần sau ông đưa thì em cứ cầm lay."
Hàn Mộc Tử: "
Đột nhiên cảm thấy Uất Trì Kim cứu cháu ngoại về là hổ ông ngoại thì phải làm sao?
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Hàn Mộc Từ cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, cô bị dọa suýt nữa thì nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện trốn sau lưng Da Mạc Thâm,
Cô trốn sau lưng anh, tay lại nằm chặt áo vest anh có nếp, đối với người có bệnh sạch sẽ còn có chứng rối loạn ám ảnh cương chế như anh mà nói, nếu là lúc trước chắc chan Dạ Mạc Thầm sẽ không nhịn được mà tức giản.
Nhưng bây giờ người làm nhân đổ của anh là Hán Mộc Từ, vậy chuyện lại khác rồi,
Anh không chỉ không tức giận, ngược lại trong lòng còn có cảm giác hài lòng khác thường.
Người bên ngoài gõ cửa mấy lần không nghe thấy phản ứng gì, thế là lại gõ tiếp, sau đó giọng nói hỏi thăm cũng vang lên. “Tổng giám đốc?" “Là chị Lâm!” Hàn Mặc Tử nhỏ giọng nhắc nhở một câu, sau đó nhìn xung quanh, thấy cái bàn làm việc thì chạy nhanh đến đó, sau đó chui vào dưới gầm bàn.
Da Mạc Thâm: "
Anh có hơi đau đầu lấy tay xoa giữa đầu mày, cô nhóc này chui đến nghiên à? “Vào đi.”
Sau khi giọng nói người đàn ông lạnh lùng vang lên, cửa phòng làm việc mới được đẩy ra, chỉ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357759/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.